Bởi vì vợ chồng Phó Thắng Anh và bà cụ Phó cùng đi qua, Cố Vi Vi gắng gượng để em bé ở bên ngoài ba tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến khi cô bé ham ăn Điềm Điềm đói bụng đến bắt đầu hừ hừ, cô mới nhịn không được nói ra.
"Thật ngại quá, bọn nó hơi đói bụng rồi, phải dẫn bọn nó về thôi."
"Được được được, về thôi, không thể để cho bọn nó đói bụng được."
Phó Thắng Anh còn khăng khăng không cho về, vừa nghe cháu trai cháu gái đói bụng thì lập tức bảo trở về.
Cố Vi Vi nín cười, "Vậy chúng cháu đi về trước."
"Chúng tôi cũng đi dạo mệt rồi, cùng nhau về đi." Phó Thắng Anh nói.
Cố Vi Vi bất đắc dĩ mà cười, không có từ chối mà có từ chối cũng không được.
Bà Phó bám một tay vào xe em bé, ấm giọng hỏi.
"Bọn họ cai sữa mẹ rồi sao?"
"Còn chưa ạ, sữa mẹ và sữa bột đều ăn." Cố Vi Vi nói.
Bà Phó khẽ gật đầu, thầm nghĩ hai đứa bé song sinh, chắc chắn sữa mẹ cũng không đủ cho bọn nó ăn, chịu bú sữa bột cũng tốt.