"Na Na nữ sĩ, đừng hiểu lầm. Tuy lần này ngài tự tiện rời khỏi Thiên Đấu Tinh, nhưng ngài lại hăng hái làm việc nghĩa tại Tử La Thành, càng giúp liên bang vãn hồi những tổn thất phải chịu. Cho nên, hi vọng ngài có thể theo chúng ta về Thiên Đấu Tinh để hỗ trợ điều tra." Người trung niên này khách khí hơn rất nhiều.
Na Na lạnh nhạt nói: "Nhưng ta không muốn trở về. Ở nơi này ta còn bận rất nhiều chuyện."
"Vì đứa bé kia?" Vân Diễm gần như thốt lên.
Ánh mắt của Na Na trở nên nghiêm túc, "Vân Diễm."
Vân Diễm sững sờ, nàng còn chưa gặp thấy Na Na Na nghiêm túc như vậy bao giờ, "Làm sao vậy?"
Na Na lạnh nhạt nói: "Các ngươi nhớ kỹ lời của ta, nếu như, ai dám tổn thương đứa bé kia, thì đừng trách ta không báo trước ????." Giọng của nàng rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao, những người ở đây, đều cảm thấy linh hồn mình run rẩy.
Người trung niên kia liên tục kêu khổ trong lòng, cuối cùng đây là một tồn tại như thế nào a? Những tên đần của trung ương điều tra thật sự là biết hại người nha. Mình chỉ là một chiến thần dự bị của Chiến Thần Điện, đây không phải lừa người sao?
Vân Diễm cười khổ: "Na Na, nể mặt ta từng làm bạn với cô vài năm đi, còn có viện nghiên cứu vì cô mà làm tan băng, cho cô cơ hội tiếp tục sống. Cùng chúng ta trở về đi. Nếu không, ta sẽ bị phạt nặng đấy. Van xin cô, có được không?"
Na Na nhíu mày.
Vân Diễm hỏi dò: "Na Na, quan hệ của ngươi với đứa bé kia là gì?"
Na Na nói: "Hắn là học sinh của ta."
"Học sinh?" Vân Diễm ngẩn người.
Na Na nói: "Thiên phú của hắn rất tốt, nên ta dạy hắn. Hắn chơi ở Thiên Tế cao ốc, gặp được khủng bố, cho nên ta cứu hắn."
Những lời này rất đơn giản, nhưng đã đem kể vắn tắt quá trình ra.
Vân Diễm nhẹ nhàng thở ra, "Vậy cô theo ta về Thiên Đấu Thành, đem chuyện này nói rõ ra được không? Hơn nữa, vất vả lắm cô mới được liên bang công nhận là công dân chính thức, bây giờ vẫn còn đang trong thời kỳ quan sát kiểm tra. Nếu như cô cứ mạo muội vi phạm luật pháp của liên bang như vậy, thì cô sẽ không được thân phận chính thức đâu. Thậm chí còn liên lụy tới đứa bé kia nữa!
Mặc dù cô rất cường đại, có thể bảo hộ cậu bé, nhưng mà, nhưng muốn cậu và chính cô đều sống trong tình cảnh bị liên bang truy nã sao? Cô chỉ còn năm năm nữa thôi, thì sẽ không bị giám thị nữa.
Thời gian này mà để xảy ra vấn đề thì không đáng a!
Na Na trầm mặc.
Chiến thần dự bị đang đứng ở bên cạnh nàng âm thầm dựng thẳng ngón cái lên, cô gái Vân Diễm này không hổ là được phái tới làm công tác tư tưởng, nói rất hay. Hơn nữa, nhìn vào hành vi lúc trước của Na Na, tuy rằng nàng rất cường đại, nhưng lại không có ác ý với liên bang. Nếu như chỉ vì bảo vệ đứa bé kia cùng với trừng ác làm thiện, thì tất nhiên công lao lớn thuộc về vị này rồi. Hướng dẫn cho nàng đi tới cái thiện, nói không chừng là việc tốt với liên bang. Huống chi, vị này là người được cứu ra khỏi thí nghiệm làm tan băng, nên vẫn còn giá trị nghiên cứu.
Qua chuyện này, cũng không biết liên bang sẽ xử lý tình huống đặc biệt này như thế nào.
Mình vừa mới lên chức Phong Hào Đấu La không lâu, nhưng trước mặt nàng lại có cảm giác vô lực, có thể nghĩ được, nàng ít nhất phải là một vị Siêu Cấp Đấu La cường giả. Loại tồn tại này, chính là nhân tài hiếm có nha! Không biết có thể thu hút nàng đến Chiến Thần Điện không.
"Được rồi, ta sẽ đi cùng các ngươi." Na Na lựa chọn thỏa hiệp. Mặc dù nàng không sợ cái gì, gì mà thân phận chính thức, nàng cũng không có để ở trong lòng. Thế nhưng, nàng không muốn phá hư cuộc sống yên tĩnh của Lam Hiên Vũ.
"Tốt quá, cám ơn cô, Na Na." Vân Diễm kích động muốn ôm Na Na, lại bị nàng giơ tay cản lại.
"Nhưng ta có hai cái yêu cầu." Na Na thản nhiên nói.
"Cô nói đi." Vân Diễm không chút do dự nói, nhiệm vụ lần này của nàng là bằng mọi giá phải đem Na Na trở về.
Na Na nói: "Thứ nhất, ta muốn từ biệt học sinh của ta."
Vân diễm vội vàng gật đầu, "Cái này nên làm, nên làm."
Na Na tiếp tục nói: "Thứ hai, thân thể của đứa bé này rất yếu, cần tẩm bổ. Mỗi ngày các ngươi phải cung cấp một ít thức ăn quý cho cậu bé. Ít nhất là không có thua gân Địa Long.
..
Vân Diễm quay đầu nhìn về chiến thần dự bị, chuyện này nàng làm chủ không được.
Chiến thần dự bị nghe xong lời của Na Na, nhẹ nhàng thở ra.
Loại cường giả như Na Na, hơn nữa không thuộc về liên bang, thì việc đáng sợ nhất chính là nàng không có lo lắng gì cả. Một cường giả mà không có lo lắng gì cả. Làm điều gì cũng không cần phải e ngại hay cố kỵ. Mà Na Na rất quan tâm tới học sinh của nàng, thì tất nhiên nàng cũng có lo lắng, có cảm tình. Cái này dễ nói chuyện hơn nhiều.
"Không có vấn đề. Chuyện này cứ để Chiến Thần Điện của chúng ta xử lý. Chúng ta có con đường riêng, nên Na Na điện hạ yên tâm." Bởi vì lần va chạm trước, nên hắn dùng kính ngữ với Na Na.
"Được, nếu không có gì bất ngờ. Thì đêm nay, ta sẽ từ biệt với hắn. Các ngươi đi đi. Vào giờ này ngày mai, đến đón ta." Nói xong câu này, Na Na trực tiếp đóng cửa lại.
Nhìn cửa nhà đã đóng, Vân Diễm xấu hổ, quay đầu nhìn về phía chiến thần dự bị.
Chiến thần dự bị nhìn nàng gật đầu, sau đó dẫn đầu đoàn người đi ra.
Vân Diễm vội vàng đuổi theo hắn, nói: "Ngài nói, Na Na có hối hận rồi không giữ lời không?"
Chiến thần dự bị lắc đầu, "Chắc không đâu, cường giả như nàng, thì lời nói phải đi kèm hành động, nếu không sẽ rối loạn tinh thần của mình, ảnh hưởng đến tu vi. Chúng ta về báo cáo lên trên. Vân Diễm nghiên cứu viên, ngươi liên hệ phi thuyền của viện nghiên cứu của các ngươi, ngày mai chúng ta trực tiếp về Thiên Đấu Tinh."
"A, được." Vân Diễm gật đầu, nàng như trút được gánh nặng vậy.
"Vân Diễm nghiên cứu viên, ngươi biết tu vi của Na Na điện hạ thuộc tầng thứ mấy không?" Chiến thần dự bị đột nhiên hỏi.
"A? Ta không biết! Lúc trước kiểm tra đo lường, thì không có phát hiện trong cơ thể của nàng có năng lượng nào cả, chẳng qua chỉ thấy nàng là một cô gái bình thường khỏe mạnh mà thôi." Vân Diễm buồn rầu nói.
Vẻ mặt của chiến thần dự bị trở nên cổ quái, một cô gái bình thường? Một cô gái bình thường mà liếc mình một cái xuýt chút nữa làm cho mình đi tong? Một cô gái bình thường mà giơ tay nhấc chân có thể đem một chiến hạm đang bay với vận tốc siêu âm phá hủy? Nàng nếu là một cô gái bình thường, thì trên thế giới này hai chữ bình thường tồn tại làm gì?
Trở lại gian phòng, Na Na yên lặng ngồi lên ghế. Tâm tình buồn vô cớ tràn ngập trong lòng của nàng.
Từ khi thức tỉnh, thì nàng lâm vào trạng thái ngơ ngác, mấy năm trôi qua, đối với nàng như một cái chớp mắt vậy, cũng không để lại ấn tượng gì nhiều.
Cho đến khi nhìn thấy Lam Hiên Vũ, không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, cậu giống như một cái nam châm hút lấy nàng vậy. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, thậm chí rất khó để hình dung. Có lẽ, đây là duyên phận a.
Mà bây giờ phải rời đi rồi, Na Na biết, nếu như mình tiếp tục ở lại, thì phiền toái mình mang đến còn nhiều hơn trợ giúp Lam Hiên Vũ. Dù sao thì cậu ta cũng có cha mẹ, còn mình chỉ là người ngoài mà thôi.
Chỉ là, lý trí nghĩ vậy, nhưng muốn làm thì là một chuyện khác. Nàng đột nhiên có một loại tâm tình, không muốn bỏ!
Khi nhìn thấy cậu, thì mình nên nói thế nào? Với tính cách của cậu, nhất định sẽ ngơ ngác nhìn mình, thậm chí ôm bắp đùi của mình, vành mắt nhất định sẽ đỏ lên, thậm chí sẽ chảy nước mắt không cho mình đi.
Lúc đó, mình có thể cứng rắn để đi được không?
Đột nhiên, một loại đau từ trong đáy lòng đau ra, Na Na giật mình phát hiện, nếu như gặp tình huống này, nói không chừng, mình sẽ bất chấp tất cả để lưu lại, vô luận là phải đối mặt với cái gì.
Thế nhưng, đương nhiên là nàng không sợ phải đối mặt với cái gì cả, thậm chí nàng còn đã quên trí nhớ của đời trước, nàng không lo lắng. Nhưng tiểu Hiên Vũ vẫn còn là con nít, nếu như nàng mang đến quá nhiều phiền toái thì tâm của nàng có chịu được không? Huống chi, cha mẹ của hắn khẳng định sẽ không chịu như vậy.
Than nhẹ một tiếng, tâm tình của Na Na dần trở nên nôn nóng.