Thu Vũ Hinh mỉm cười, "Đương nhiên là chuyện tốt rồi. Ta mới nhận được tin tức, sau học kỳ này, thì Thiên La học viện của chúng ta sẽ xây dựng lớp thiếu niên năng động. Sẽ tuyển học viên ưu tú trong những học viện phụ thuộc vào làm học sinh."
Lam Hiên Vũ kinh ngạc nói: "Lớp thiếu niên năng động là cái gì ạ?"
Thu Vũ Hinh trả lời: "Chính là lựa chọn một số học sinh giỏi toàn diện và có tiềm lực để tạo thành một lớp đặc thù, lớp này sẽ không dựa vào chương trình học đại cương, mà sẽ học chương trình nâng cao. Toàn bộ giáo viên đều là giáo viên ưu tú nhất của học viện. Cho nên cũng có thể xưng là lớp thiên tài. Mà tiêu chuẩn của lớp thiên tài này là phải dưới mười tuổi, và được những học viện phụ thuộc đề cử. Học sinh năm một, hai, ba của học viện chúng ta đều có thể báo danh. Con mới có tám tuổi. Nên cũng vừa vặn phù hợp. Mà khảo hạch thì dựa vào tổng hợp tố chất. Nếu như thi vào lớp này, thì tương lai nhất định sẽ vào được học viện hồn sư cao cấp, hơn nữa con còn có ưu thế tuổi tác như vậy, tương lai nhất định rất sáng lạng. Cho nên, kỳ nghỉ này con nhất định không được lười biếng, phải tu luyện thật tốt. Để có thể vượt qua khảo hạch kiểm tra tổng hợp tố chất. Một khi trúng tuyển, thì đã rất giỏi rồi, ta cũng phải hâm mộ con."
"Lớp thiếu niên năng động! Cám ơn Thu lão sư, con có thể nói cho ma ma biết không?" Lam Hiên Vũ hỏi.
"Đương nhiên là được rồi. Còn cần nàng chuẩn bị cho con nữa. Dù sao thì con cũng phải nhớ kỹ, điều kiện của bản thân càng tốt, thì càng có nhiều cơ hội. Học viện của chúng ta chỉ có tổng cộng mười danh ngạch tham gia khảo hạch thôi, lớp chúng ta đã đề cử con rồi. Cố gắng lên!"
"Cám ơn Thu lão sư, con nhất định sẽ nỗ lực." Lam Hiên Vũ dùng sức gật đầu.
Mặc dù cậu vẫn còn là con nít, nhưng đã trải qua một ít chuyện, tốc độ phát triển trong nửa năm này cậu nhanh hơn trước kia nhiều. Bởi vì ít ra cậu cũng đã tìm được ý nghĩa của việc tu luyện. Vô luận là mạnh như Na Na lão sư, hay là để bảo hộ ma ma, đều để lại ấn tượng sâu trong đầu của cậu.
Thu Vũ Hinh vui mừng gật đầu, "Được, vậy con đi về đi."
Ra khỏi phòng học của năm nhất ban hai, trong đầu của Lam Hiên Vũ cũng còn quanh quẩy mấy từ thiếu niên năng động, nhưng vừa mới bước ra cửa, thì một thanh âm ghé vào lỗ tai của cậu.
"Lam Hiên Vũ."
Nghe được có người gọi, Lam Hiên Vũ vội vàng nhìn lại. Cậu kinh ngạc thấy, người gọi mình không phải là ai khác, chính là ngươi luôn muốn khi dễ mình, mười phần cường chế Diệp Linh Đồng.
"Diệp Linh Đồng? Bạn đi học lại rồi sao?" Lam Hiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng.
Diệp Linh Đồng khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, nhìn Lam Hiên Vũ rồi gật đầu.
So sánh với mấy tháng trước, khuôn mặt của nàng trắng xám đi nhiều, ánh mắt cũng ảm đạm chứ không còn sáng ngời nữa.
"Mình đến tìm cậu." Diệp Linh Đồng đi đến trước mặt Lam Hiên Vũ.
"Tìm mình làm gì?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.
Diệp Linh Đồng mấp máy cặp môi đỏ mọng, "Mình là tới báo cho cậu, mình nhất định sẽ tìm được biện pháp đánh bại cậu. Nhất định sẽ thắng cậu."
Lam Hiên Vũ cau mày, "Ah. Còn có chuyện khác không? Không có thì mình đi đây."
Diệp Linh Đồng tựa hồ có chút tức giận, "Tại sao cậu không hỏi mấy tháng này mình đi đâu? Cậu thật đáng ghét."
Lam Hiên Vũ tức giận: "Ai là mới là người đáng ghét? Mỗi lần cậu đều trêu chọc mình. Cậu mới đáng ghét nha. Cậu đi đâu thì liên quan gì tới mình. Mình muốn về nhà." Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng dần khuất của Lam Hiên Vũ, Diệp Linh Đồng bỗng dưng thấy cay sống mũi, nước mắt chảy xuống. Mấy tháng này, nàng rất buồn a!
Thật ra nàng đâu có đi đâu, vẫn luôn ở trong nhà, trong nhà có thêm mấy người lạ, nói là muốn bảo vệ an toàn cho nàng và mẹ nàng. Nhưng mà mấy tháng này, ba ba của nàng vẫn chưa trở về.
Cho đến này hôm qua, cái gọi là "bảo vệ" mới chấm dứt. Ba ba rốt cuộc cũng trở về. Nhưng mà, nhìn vào mặt của ba ba, nàng thấy sự mỏi mệt hằn sâu trong đó.
Quan trọng hơn là, quân hàm trên vai của ba ba thay đổi, từ bốn sao xuống còn có ba sao à. Nàng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy ma ma ôm ba ba rồi khóc.
Hôm nay,
Cuối cùng nàng mới có thể đến trường, chính nàng cũng không hiểu tại sao, người đầu tiên nàng tìm lại là Lam Hiên Vũ. Rồi nói với cậu ta như vậy. Trong tiềm thức, nàng chỉ muốn tìm một người để thổ lộ ra hết, nói với cậu ta là mấy tháng nay mình buồn thế nào. Thế nhưng, tính cách quật cường vẫn làm cho nàng nói ra lời nói muốn đánh bại cậu ta, sau đó, tên kia, tên kia vậy mà không quan tâm tới mình. Mình đáng ghét vậy sao?
Nếu để cho Lam Hiên Vũ nghe được những lời nghi vấn này của nàng, thì cậu nhất định sẽ không do dự trả lời: Đúng vậy.
Đúng là cậu không thích Diệp Linh Đồng, nói đúng hơn, cậu không thích những người có tính cách cường thế như vậy.
Vô luận là Lam Tiêu, Nam Trừng, hay thậm chí là Na Na lão sư, mỗi người đều đối với cậu rất ôn hòa. Ở cùng với bọ họ, Lam Hiên Vũ rất vui vẻ. Không thể nghi ngờ, Diệp Linh Đồng rất khác người khác, thế nhưng, Lam Hiên Vũ cũng không thích những người khác người như vậy a!
"Lam Hiên Vũ, cậu chờ đó! Mình sẽ không để yên cho cậu!"
"Diệp Linh Đồng, rốt cuộc con đã đi học lại rồi. Chuyện trong nhà đều ổn chứ? Đúng rồi, có chuyện Cung giáo viên muốn nói với con, học kỳ sau a! Học viện sẽ mở một lớp tên là thiếu niên năng động… Danh ngạch rất có hạn, ta nghe nói, ban hai đề cử Lam Hiên Vũ…"
Lam Hiên Vũ cũng không biết, mình bất tri bất giác đã gây thù hằn như vậy, hơn nữa, Diệp Linh Đồng cũng chưa bao giờ thắng được cậu, mà rõ ràng nàng ta mạnh hơn cậu nhiều.
"Ma ma, con đã về rồi!" Lam Hiên Vũ vừa vào cửa đã theo thói quen kêu lên. Hôm nay là ngày nghỉ của Nam Trừng, nên chắc mẹ đang ở nhà.
Nhưng không ai đáp lại tiếng kêu của cậu cả.
Lam Hiên Vũ nhất thời lo lắng, cậu sợ nhất việc ma ma cũng giống như Na Na lão sư vậy không chào mà đi. Cậu vội vàng chạy đến gian phòng của ba ba, ma ma. Lại phát hiện ra Nam Trừng đang ngồi ở trên giường, ngẩn người nhìn hồn đạo truyền tin trên tay.
"Ma ma, ma ma, người làm sao vậy? Sao không có trả lời con!" Lam Hiên Vũ vội vàng chạy tới, chui vào trong lòng của Nam Trừng.
Thấy được con trai, thì Nam Trừng đang ngẩn người cuối cùng cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ đầu của Lam Hiên Vũ, lẩm bẩm: "Mẹ đang suy nghĩ, ba ba của con không có lương tâm, tại sao vẫn chưa gọi về nữa. Đã hơn năm mươi ngày vẫn chưa có tin tức nha."
"Ma ma nhớ ba ba sao?" Lam Hiên Vũ chớp đôi mắt lớn.
"Ừ." Nam Trừng cũng không có phủ nhận, vì trong lòng của nàng đã quá nhứ Lam Tiêu rồi.
"Không thể gọi cho ba ba à mẹ?" Lam Hiên Vũ hỏi tiếp.
Nam Trừng nói: "Trong vũ trụ, tín hiệu rất không ổn định, còn phải đi qua vệ tinh thông tin ở cạnh lỗ đen nữa, chúng ta chỉ có thể chờ ba ba gọi, chứ không thể chủ động gọi được."
"Ah." Lam Hiên Vũ nói: "Ma ma, con cũng nhớ ba ba. Nhưng mà chúng ta cũng không có biện pháp gì! Ma ma, con đói bụng."
Nam Trừng thầm than một tiếng, ôm lấy con trai của mình, hôn nhẹ một cái lên mặt của cậu, "Dạo này con nặng thêm nữa nha, mẹ sắp không bế nổi con nữa rồi. Được rồi, để mẹ đi làm cơm cho con."
"Ma ma muôn năm!" Lam Hiên Vũ hoan hô một tiếng.
Nam Trừng cười đứng người lên, may mắn là vẫn còn có nhi tử ở bên người! Nàng cảm thấy may mắn vì lúc trước nuôi nấng đứa bé sinh từ trong trứng này, vô luận lúc nào, chỉ cần Lam Hiên Vũ ở bên người nàng, thì nàng không bao giờ buồn được.
Khi nàng chuẩn bị đi vào nhà bếp, thì đột nhiên, hồn đạo thông tin trên cổ tay của nàng vang lên.
Nam Trừng theo bản năng nhìn xuống, thì thấy một dãy số thông tin rất dài. Đây là…
Nàng không thể đợi nữa mà trả lời ngay, "Ta là Nam Trừng."
Bên kia truyền đến âm thanh sàn sạt, một lát sau, một giọng nói vô cùng quen thuộc với hai mẹ con nàng vang lên.
"Nam Trừng, tốt quá, cuối cùng cũng liên lạc được với nàng rồi."
Là Lam Tiêu, thật sự là anh!
Nam Trừng thiếu chút nữa là xụi lơ trên giường, nháy mắt sau, nàng nhịn không được mà kêu lên:
"Anh còn biết gọi trở về sao! Anh còn biết sao! Năm mươi ngày, gần năm mươi ngày rồi. Anh có biết em và con sốt ruột thế nào không? Chừng nào thì mới có thể trở về! Em cùng Hiên Vũ đều rất nhớ anh…"
Nước mắt đã bị kìm nén rất lâu rồi, không khống chế được mà chảy xuống, làm cho tay của nàng trở nên run rẩy.
"Đừng khóc, đừng nói. Đều do ta không tốt, đều do ta không tốt." Giọng nói của Lam Tiêu truyền đến, mang theo vài phần nghẹn ngào.