Tại Đấu La tinh, vùng cực Bắc chi địa
Tuyết đọng bên trong hẻm núi đã được xử lý một phần. Qua ròng rã hai mươi bốn tiếng thăm dò. Lam Tiêu cùng đội điều tra của anh đã xác định được, nơi đang nhấp nháy hai loại ánh sáng màu vàng và bạc, phát ra năng lượng sống chấn động này này không có gì nguy hiểm.
Phán đoán của Lam Tiêu đã đúng, đây chỉ là một mảnh di tích. Trong tình huống không có nguy hiểm, sự xuất hiện của một di tích liên quan đến Hồn thú có sự sống mười vạn năm được xem là một phát hiện rất lớn.
Sau đó, chính là tiến hành thăm dò từ trên di tích vừa tìm được
Hai chiếc máy cơ giáp đã làm việc cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng đem băng tuyết đọng ở tầng ngoài dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng ở dưới lớp tuyết đọng còn có lớp băng cứng. Những lớp băng cứng này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, hiện tại còn cứng rắn hơn so với sắt thép, mà để tránh phá hoại đồ vật chứa bên trong lớp băng, Lam Tiêu và tổ điều tra của anh phải hết sức cẩn thận.
Tầng băng rất dày, nhưng sau khi dọn xong lớp tuyết đọng ở ngoài, lớp băng cứng bên trong lại trong suốt, hai thứ ánh sáng màu vàng và bạc ở bên trong thông qua lớp băng trong suốt phản chiếu càng thêm rõ ràng.
Ánh sáng như ẩn như hiện, dù không mãnh liệt, nhưng lại hết sức rõ ràng
Máy dò sự sống vẫn luôn thăm dò tình huống ở bên trong. Năng lượng sống từ đầu tới cuối vẫn không di chuyển, cũng không bởi vì những tác động từ bên ngoài của bọn họ mà xuất hiện chút chấn động.
Đây chính là hiện tượng tốt, chứng minh rằng mức độ nguy hiểm của nơi này có thể rất thấp.
Năng lượng Hồn lực phát ra chầm chậm cắt xuống lớp băng, không ngừng phán đoán vị trí cụ thể của vật bên trong.
Trải qua hai tiếng, sau khi cắt khoảng chừng bốn mét tầng băng dày, bọn họ đã có thể phán đoán ra kích thước cụ thể của vật kia.
"Đường kính khoảng nửa mét, bề rộng chừng ba mươi cm. Là một vật thể hình bầu dục. Khẳng định đây không phải là Hồn thú. Mà khá giống một quả trứng." Nam Xương báo cáo với Lam Tiêu.
Lam Tiêu trong mắt sáng lên, "Nếu như đây thật sự là quả trứng, vậy thì chúng ta đã lập được đại công. Tuy rằng theo tình huống trước mắt, tôi vẫn không cách nào phán đoán ra được đây là loại trứng của Hồn thú gì. Nhưng chỉ là quả trứng thôi mà có thể tỏa ra loại khí tức của năng lượng sống mười vạn năm, thì có thể suy đoán được đây là một quả trứng do Hồn thú cấp bậc Thú Vương sinh ra. Điều hiếm thấy chính là, dưới tình huống đóng băng vẫn có Năng lượng sống dồi dào như thế, khả năng ấp nở quả trứng này rất cao. Chúng ta nhặt được bảo vật rồi!"
Hồn thú mười vạn năm hiện chỉ còn sống ở hai hành tinh kia thôi, chứ ở Đấu La đại lục thì đã tuyệt tích từ lâu. Hơn nữa Liên bang đã có thỏa thuận với hai hành tinh Hồn thú là, một khi phát hiện ra loại Hồn thú ấy, đều sẽ đưa về hành tinh Hồn thú. Mà để báo đáp lại, Hồn thú hành tinh sẽ chi trả các loại thuế bên ngoài cho Đấu La liên bang, còn tặng thêm một số tài nguyên cần thiết cho Liên bang. Theo kiểu đôi bên cùng có lợi.
Là người phát hiện, nhánh nghiên cứu của bọn họ không chỉ thu được khả năng thăng cấp quân hàm, mà còn có thể nhận được rất nhiều vật chất khác để khen thưởng.
"Xem ra, đây là lễ vật kết hôn mà Trời cao ban cho chúng ta đó nha!" Lam Tiêu thừa dịp ôm Nam Trừng vai, cười hì hì nói.
"Đừng chủ quan, cứ làm xong việc này rồi trở về hẵn tính." Nam Trừng thấp giọng nói.
Lam Tiêu liền cười nói: "Anh chính là thích bộ dạng này của em, rất là..."
"Còn dám nói em ngốc, anh chờ đó cho em." Nam Trừng chủ động ngắt lời hắn, đồng thời giơ tay làm ra điệu bộ uy hiếp.
"Lão đại, xem này."
Lam Tiêu vội vàng nhìn về phía màn hình, ở trong màn ảnh, một máy cơ giáp kéo mảnh băng hình vuông cuối cùng vừa bị cắt ra, giơ lên trước màn hình.
Quả nhiên, ở trong lớp băng trong suốt, có một cái trứng, bên trên quả trứng hình bầu dục này có vô số hoa văn màu vàng và bạc.
Hai loại hoa văn luân phiên phát ra ánh sáng thập phần kì dị.
"Nhanh, mang về." Lam tiêu lập tức hạ lệnh.
Rất nhanh, quả trứng trong băng kia liền được đưa đến trước mặt họ.
Trên máy bay do thám cũng có rất nhiều thiết bị kiểm tra. Sau khi kiểm tra một lượt liền chứng thực được bên trong quả trứng này đang ẩn chứa năng lượng sống vô cùng mãnh liệt.
Mà đối chiếu với tư liệu của phòng nghiên cứu Liên bang, vẫn không phát hiện được đây rốt cuộc là trứng của loài Hồn thú nào.
"Có cần đông lạnh để bảo tồn không?" Nam Trừng và Lam Tiêu đang cùng nhau đứng ở trước chỗ đặt quả trứng Hồn thú kỳ dị. Sở dĩ nàng hỏi như vậy là bởi vì lớp băng bao phủ bên ngoài quả trứng sau khi trải qua quá trình kiểm tra của bọn họ thì đã tan gần hết. Cũng nhờ vậy mà bọn họ có thể thấy rõ ràng hình dáng quả trứng .
Ấn tượng đầu tiên là vẻ ngoài bóng loáng của nó. Hoa văn trên quả trứng này thập phần bóng loáng, những đường vân bên ngoài đều mảnh và thon, bất kể là hoa văn màu vàng hay là hoa văn màu bạc. Nhìn qua thấy chúng như cùng uốn lượn đan xen nhau.
Lam Tiêu nhíu mày lại, nói: "Theo trên lý thuyết, quả trứng này ẩn chứa Năng Lượng sống mãnh liệt như vậy, thì dù mọi hoàn cảnh vẫn sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn tới nó. Nhưng để cho chắc chắn, đề phòng nó là Hồn thú thuộc tính băng tuyết, sẽ dễ bị tác động bởi nhiệt độ, vẫn là nên bảo quản ở nhiệt độ thấp trước đi đã. Sau đó trở về phòng nghiên cứu hẳn tính sau. Trước khi nộp lên, chúng ta còn cần tiến hành kiểm tra đo lường và xét nghiệm thật kỹ càng. Đây chính là cơ hội tốt hiếm có, vật thí nghiệm như vậy sau này muốn kiếm cũng sẽ không có nữa đâu." Nói đến thí nghiệm, con mắt của anh liền sáng lên, anh có rất nhiều hứng thú đối với Hồn thú cổ, cũng có vốn kiến thức rất phong phú trong lĩnh vực này. Thời còn đi học, anh đã được mọi người gọi là bách khoa toàn thư "sống" về Hồn thú cổ.
"Rắc rắc" - Tiếng động vang lên làm mọi người đều sửng sốt.
"Là phát ra từ quả trứng sao?" Nam Trừng thất thanh hỏi.
"Nhanh, mọi người mau lại đây. Tăng cường vòng bảo hộ bằng Hồn đạo cho đài thí nghiệm." Lam Tiêu vội vàng ra lệnh. Quả trứng này chứa Năng lượng sống lớn như vậy, nếu nó còn sống và nở ra, thì rất có khả năng vừa sinh ra liền có thể tấn công. Tuy rằng tình huống như vậy là rất hiếm, nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Bên ngoài đài thí nghiệm, một lớp vòng bảo vệ màu trắng tỏa ra, nhưng ở bên trong âm thanh "Rắc rắc" lại một lần nữa xuất hiện.
"Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc..." Thanh âm bắt đầu trở nên dày đặc hơn, các nhân viên công tác khác của đội thí nghiệm cũng chạy tới, tò mò quan sát.
Đội khảo sát của bọn họ tất cả có tám người, ngoại trừ Lam Tiêu và Nam Trừng, còn có hai chuyên viên chịu trách nhiệm đi thu thập mẫu vật, hai phi công cùng hai nhân viên nghiên cứu. Đây là đội hình tiêu chuẩn của một đội khảo sát khoa học.
Lúc này, ngoại trừ một phi công đang lái máy bay ở ngoài, những người khác đều vây quanh, tò mò nhìn quả trứng trước mặt.
"Rắc rắc, rắc rắc, răng rắc!" Đột nhiên, xuất hiện một vết nạn nhỏ ở bề mặt quả trứng.
"Nó sắp nở ra sao?" Nam Trừng theo bản năng nấp vào sau lưng Lam Tiêu. Những người khác cũng đều theo bản năng lùi về sau một bước.
"Đừng sợ. Cho dù là vừa sinh ra đã có khả năng tấn công đi nữa thì cũng sẽ không có sức chiến đấu lớn đâu." Lam Tiêu chủ động tiến lên vài bước, từng vòng Hồn lực ở dưới chân anh chậm rãi bay lên, hai vàng, hai tím, một đen, tổng cộng năm vòng. Đại diện tu vi bậc Hồn vương. Ở độ tuổi của anh thì tu vi này có thể xem là người phi thường xuất chúng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho quân hàm của anh có thể thăng cấp nhanh như vậy.
"Răng rắc, răng rắc..." Âm thanh giòn giã liên tục vang lên, hơn nữa càng lúc càng nhiều.
"Phốc ——" rốt cục, vỏ trứng bị phá một lỗ, một vật thể màu trắng từ bên trong quả trứng chui ra.
Mọi người nhìn chăm chú vào nó, tất cả ánh mắt đều tập trung vào vật thể màu trắng.
Đó là...
Sau một khắc, tất cả mọi người đều kinh sợ đến ngây người.
Nam Trừng ở phía sau Lam Tiêu thò đầu ra, ngơ ngác nhìn màu trắng vật thể, lẩm bẩm nói: "Cái, cái kia..., sao nó lại giống cái tay vậy?"
Đúng, trắng nõn nà, phấn hồng, nho nhỏ. Mặc dù đang nắm lại thành quả đấm, nhưng nhìn thế nào, cũng giống như hình dáng một bàn tay, một bàn tay nhỏ của trẻ sơ sinh loài người.
Ngay sau đó, cánh tay nhỏ hạ cuồng, nắm lấy vỏ trứng, thập phần nhẹ nhàng gõ xuống phía dưới một cái, răng rắc, một mảnh vỏ trứng rơi xuống, sau đó liền bị chụp lại rồi kéo vào bên trong vỏ trứng.
"Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc."
"Răng rắc, răng rắc, răng rắc!"
Âm thanh kéo dài vang lên, chỉ trong chốc lát, cái tay nhỏ bé lại đưa ra ngoài, vẫn là hành động cũ, một mảnh vỏ trứng bị rơi xuống.
"Hắn lẽ nào là đang..." Lam Tiêu bước nhanh về trước, nhìn vào bên trong vòng bảo hộ.
Lúc này vỏ trứng đã không còn quá nhiều nên có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong là một sinh vật trắng nõn, sau đó âm thanh "Răng rắc, răng rắc" lại liên tục vang lên.
"Năng lượng sống đang giảm xuống, giảm xuống rất nhanh. Chỉ còn ở mức Hồn thú vạn năm." Nam Trừng đột nhiên nói ra.
"Hả?" Lam Tiêu kinh ngạc nhìn về phía nàng. Nam Trừng ánh mắt dừng lại trên màn ảnh, "Lại tiếp tục giảm xuống, tốc độ giảm xuống lại nhanh hơn nữa."
"Răng rắc!" cánh tay lại vươn ra, lại đập vỏ trứng và kéo vào nữa.
"Răng rắc, răng rắc, răng rắc!"
"Năng lượng chỉ còn ở mức Hồn thú ngàn năm." Giọng nói Nam Trừng đã có chút vội vã.
Lam Tiêu hít sâu, nhanh chóng quyết định, nói: "Mở ra, mở vòng bảo vệ ra."
Chỉ còn cách mở vòng bảo vệ bằng Hồn lực ra mới có thể quan sát kỹ hơn.
Vòng bảo vệ được mở ra, bên trong quả trứng cũng dần lộ ra, không có xuất hiện năng lượng gì mà chỉ có bàn tay nhỏ bé kia liên tục đập vỡ vỏ trứng. Cuối cùng cũng lộ ra hình dáng của đứa trẻ.
Hình dáng như thế nào đây?
Vào ngay khoảnh khắc đầu tiên mà Lam Tiêu nhìn thấy, anh liền bị vẻ bề ngoài của đứa trẻ này hấp dẫn. Lam Tiêu có thể khẳng định, bản thân từ khi sinh ra tới giờ, chưa bao giờ thấy một đứa trẻ đẹp như vậy, một đứa trẻ loài người, một đứa trẻ sinh ra từ trong trứng.