Chereads / Đấu La Đại Lục (Phần 4) / Chapter 7 - Chương 7: Lam Hiên Vũ

Chapter 7 - Chương 7: Lam Hiên Vũ

Đúng vậy, vỏ trứng đã biến mất hoàn toàn, biến mất mà không hề để lại một dấu vết gì. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bọn họ không còn bất kỳ thu thập gì từ chuyến nghiên cứu này để báo cáo lại, trừ khi có thể tìm được gì đó khác thường trên người đứa trẻ kia. Nếu không thì nhất định Ủy ban phòng nghiên cứu sẽ hỏi bọn họ, hỏi xem bọn họ có bằng chứng gì để chứng minh thu hoạch của mình.

Trừ khi là …

"Không được, không thể giải phẫu khám nghiệm." Nam Trừng cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút áp lực, nàng liền xoay người lại, che chắn trước vòng bảo vệ.

Các thiết bị khám nghiệm trên máy bay trinh sát đều thuộc loại tiên tiến nhất rồi, nếu như còn muốn nghiên cứu sâu hơn nữa thì chỉ còn cách giải phẫu khám nghiệm. Nhưng mà, đối với đứa trẻ, giải phẫu khám nghiệm sẽ kinh khủng tới mức nào, không cần nói thì ai ai cũng biết.

"Em đang nghĩ cái gì vậy." Lam Tiêu tức giận nói: "Cho dù chúng ta muốn khám nghiệm, cũng không thể làm như vậy. Đây dù gì cũng là một sinh mệnh còn sống, chứ đâu phải là thi thể. Giải phẫu khám nghiệm khác gì giết chết nó."

Những người khác cũng nhìn Nam Trừng với ánh mắt quái lạ, Nam Trừng lúc này mới nhận ra mình nói sai, nàng vội giải hòa: "Xin lỗi, xin lỗi mọi người, ý của tôi không phải vậy. Tôi chỉ cảm thấy là, đứa bé này thật sự rất đáng thương."

Trần Vĩ cười khổ nói: "Lão đại, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Cứ tưởng có thể lập công, hơn nữa còn là lập đại công, nhưng hiện tại thì lại gần như là mất trắng khiến tâm trạng của mọi người bị tụt xuống không ít.

Lam Tiêu thở dài, "Thì đành chấp nhận không có công lao gì thôi, sau này chúng ta cứ tiếp tục cố gắng. Mang đứa bé này về, sau khi trở về chúng ta kiểm tra đứa bé này một lần nữa, nếu vẫn không có kết quả, đó chính là do chúng ta không may. Nhưng mà về phần đứa trẻ thì . . ."

"Em sẽ nuôi nó." Nam Trừng không chút do dự nói. Không biết vì sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, nàng đã cực kỳ yêu thích nó, nàng cảm thấy cho dù như thế nào mình cũng vẫn muốn che chở cho đứa bé này, chăm sóc nó thật tốt.

Lam Tiêu cười nói: "Đây chính là chưa lập gia đình mà có con à!"

Nam Trừng mặt đỏ lên, rồi lại mạnh mẽ nói: "Vậy thì có sao? Nếu nó đã không có mẹ rồi thì em sẽ làm mẹ của nó."

Lam Tiêu nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần thương cảm, "Nói em ngốc, em còn không chịu."

Nam Trừng căm tức lườm anh, "Đã bảo là không cho phép anh nói em ngốc rồi mà."

Lam Tiêu bước tới, anh rất tự nhiên khoác tay lên vai của Nam Trừng, ôm nàng vào lồng mình, "Ý của anh là, đứa bé này nếu là do chúng ta cùng phát hiện, vậy thì chúng ta đều nên có trách nhiệm với nó. Hơn nữa, anh tin rằng, đứa bé sinh ra từ trứng này, sau này nhất định sẽ không phải người thường. Tóm lại, ý của anh là, nó không chỉ cần mẹ, mà còn cần cả một người cha. Vì vậy, chỉ cần em kết hôn với anh rồi tuyên bố đứa trẻ này là của chúng ta, như vậy chỉ là chưa kết hôn mà có con thôi, chứ không phải chưa có gia đình mà có con, cùng lắm là lên xe trước rồi mới mua vé xe thôi, đúng chứ?"

Nam Trừng ngẩn người, sau đó tâm tình hết sức phức tạp, rõ ràng lời nói của Lam Tiêu khiến nàng rất cảm động! Nhưng không hiểu tại sao, nhìn cách hắn cười, nàng có cảm giác muốn đè hắn ra để đánh.

"Ha ha ha ha!" Mấy người khác không hẹn mà cùng bật cười, đoàn đội bọn họ luôn là đoàn kết như vậy. Trên người Lam Tiêu luôn có một loại mị lực, có thể để người ở bên cạnh tin tưởng anh, đúng rồi, có lẽ đây cũng chính là điểm nổi bật của anh.

Lam Tiêu xoay người, hướng về những người khác nghiêm mặt nói: "Lần này, thực sự là xin lỗi mọi người. Nếu như trong tương lai, phát hiện được gì trên người đứa bé này, thì mọi công lao, nhất định sẽ đều là của tất cả mọi người."

Lý Đình Âm nhún vai, nói: "Thiếu một phần công lao cũng chẳng đáng là gì, tôi cảm thấy, nếu hai người đã muốn nuôi nó, vậy trước mắt cũng nên đặt tên cho nó chứ?"

"Đặt tên à?"

Nam Trừng ngẩn người, nàng còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý để làm mẹ!

Lam Tiêu nói: "Hay gọi nó là Lam Trừng đi."

Nam Trừng lập tức phản ứng lại, nhìn chằm chằm Lam Tiêu nói: "Rõ ràng em là người đầu tiên nhận nuôi nó, tại sao không gọi nó là Nam Tiêu. Bây giờ đâu phải thời đại Phụ hệ, nên con cũng đâu nhất thiết phải theo họ của cha."

"Chờ chút nha! Lão đại, Nam Trừng. Hai người không cảm thấy việc này có chút loạn sao? Tên của hai người đều chỉ là hai chữ, nếu cứ đơn giản mà dùng hai chữ trong tên hai người để đặt cho đứa trẻ thì tên của cả nhà các người không phải là quá giống nhau rồi à? Làm sao phân biệt được nữa?" Trần Vĩ vừa cười vừa nói.

Lam Tiêu lập tức nói: "Thôi thì như vậy, để nó theo họ của anh, còn tên thì tùy em đặt."

Nam Trừng bĩu môi nói: "Vậy tại sao không để nó theo họ của em, tên thì cho anh đặt?"

Lam tiêu cười híp mắt nói: "Bởi vì họ Lam nghe rất êm tai. Chẳng lẽ em không thấy vậy sao? Còn nhớ lần đầu mình gặp nhau, em đã nói với anh, họ Lam nghe rất hay."

"Máy bay sắp hạ cánh rồi, mọi người hãy trở về chỗ ngồi." Âm thanh của phi công truyền đến.

Ba ngày sau. Tại phòng nghiên cứu cổ Hồn thú.

"Tất cả đều bình thường, số liệu vẫn không thay đổi gì so với lần giám định trước. Chúng ta đã phân tích rất nhiều số liệu, kể cả phân tích tế bào, mọi thứ đều bình thường. Điểm duy nhất khác thường chính là gen của nó. Theo hệ thống gen, đứa bé này đích thị là loài người. Chỉ là, gen của nó có vài chỗ không rõ ràng, thậm chí phải nói là rất phức tạp. Máy móc của chúng ta cũng không cách nào phân tích cặn kẽ. Chẳng qua, trường hợp như thế này trong lịch sử cũng đã từng xảy ra rồi, nên cũng không chứng minh được đứa trẻ này có gì bất thường cả." Trần Vĩ báo cáo cho Lam Liêu về kết quả nghiên cứu mới nhất của đứa bé.

"Xem ra, tôi đúng là được làm cha rồi!" Lam Tiêu cười nói. Chỉ là, vẻ mặt của hắn thì lại như vừa ăn mướp đắng xong vậy.

Sau ba ngày kể từ khi trở về, đứa bé không còn khóc gì nữa, lúc bị kiểm tra nó cũng rất nghe lời. Hơn nữa đa phần thời gian, nó đều cười.

Mà trên người đứa bé này như là có một sức hút kì lạ. Sau khi được đem về, nó nhanh chóng đã trở thành đứa con cưng của toàn bộ phòng nghiên cứu.

Về phần lai lịch của nó, để không bị Uỷ ban giám sát phát hiện, Lam Tiêu sau khi bàn với các nhân viên nghiên cứu trong nhóm, liền tuyên bố nó là con của mình và Nam Trừng.

Đầu tiêu là bởi vì gần đây, bịa đặt nghiên cứu khoa học đang là vấn đề nóng của Liên bang, cộng thêm việc tầm ảnh hưởng của Lam Tiêu trong phòng nghiên cứu là rất lớn. Hơn nữa, mọi người cũng không ai muốn bản thân vướng vào vấn đề bịa đặt nghiên cứu, đặc biệt là khi dựa vào những số liệu kiểm tra của đứa bé này, thế nên mọi người đều đồng ý cách làm của Lam Tiêu.

Mà tên của đứa bé cũng đã được quyết định là: Lam Hiên Vũ. Nam Trừng nói, tên này chính là mang ý nghĩ khí vũ hiên ngang.

Để cho đứa bé có một thân phận hợp pháp, nên sau đó một tháng, Lam Tiêu và Nam Trừng quyết định kết hôn, cũng tuyên bố là mình lên xe mới mua vé nên có đứa bé này. Lam Hiên Vũ cuối cùng cũng có được thân phận hợp pháp. Cha: Lam Tiêu, mẹ: Nam Trừng.

Cũng không có ai biết điều này có nghĩa gì, nhưng Lam Tiêu là người duy nhất luôn mong chờ, điều anh chờ chính là sáu năm sau, khi đứa bé này sáu tuổi, dưới nghi thức giác tỉnh Võ Hồn thì nó sẽ có Võ Hồn gì.

Ở thế giới Đấu La Đại Lục này, cũng như những hành tinh mà Liên bang phát hiện, ngoài trừ hai hành tinh của Hồn thú ra, tất cả trẻ con tới sáu tuổi đều phải giác tỉnh Võ Hồn của mình.

Võ Hồn cũng là đặc tính của con người, mỗi người đều Võ Hồn riêng, mà giác tỉnh Võ Hồn, chính là bước ngoặc quan trọng trong đời của mỗi người.

Một đứa trẻ sinh từ trứng, nếu như nó giác tỉnh Võ Hồn, sẽ là cái gì đây?