Chereads / Đấu La Đại Lục (Phần 4) / Chapter 1 - Chương 1: Đó là cái gì?

Đấu La Đại Lục (Phần 4)

Tang Jia San Shao
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 376.2k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1: Đó là cái gì?

Một chiếc máy bay trinh thám hồn đạo hình tròn chậm rãi bay trên mặt biển, chiếc máy bay trinh thám này được thiết kế để hoạt động trong mọi điều kiện thời tiết. Từ xa xa, mọi người ngồi trong máy bay đã nhìn thấy cả một vùng tuyết trắng xóa khổng lồ.

"Sở trưởng, chúng ta sắp tới vùng cực bắc rồi."

Một giọng nói trong trẻo vang lên, Nam Trừng trong bộ quân trang màu trắng báo cáo với Lam Tiêu, người đang ngồi trên ghế phó cơ trưởng.

Họ là tổ nghiên cứu khoa học đến từ Sở nghiên cứu Cổ Hồn thú, trực thuộc phân viện Thiên Đấu của Viện nghiên cứu khoa học Liên bang Đấu La. Sau lần du hành vũ trụ thành công đầu tiên vào chín nghìn năm trước, Liên bang Đấu La tiến vào thời đại mới, con người bắt đầu chinh phục vũ trụ. Trải qua nhiều năm do thám và nghiên cứu không ngừng nghỉ, con người ngày càng hiểu rõ hơn về vũ trụ.

Khi dân số tăng nhanh, nhiều vấn đề khác xuất hiện, loài người bắt đầu thử nghiệm di dân ra ngoài vũ trụ. Trải qua mấy ngàn năm cố gắng không ngừng nghỉ, hơn một ngàn năm trước loài người đã di dân thành công lên hành tinh đầu tiên. Thời gian hơn ngàn năm trôi qua, loài người đã hoàn thành kế hoạch di dân lên bảy hành tinh. Và không dừng lại đó, công cuộc vĩ đại này vẫn đang được tiến hành và tiếp tục mở rộng.

Mười nghìn năm trước, chỉ thiếu chút nữa thảm họa diệt chủng Hồn thú đã xảy ra. Sau đó nguyên nghị trưởng Mặc Lam, người được Liên bang Đấu La tôn xưng là Đức Mẹ hòa bình đã tuyên bố loài người và Hồn thú chung sống hòa bình, nghiêm cấm mọi hành vi giết chóc Hồn thú.

Khi Liên bang đang lập kế hoạch di dân lên hành tinh thứ ba, họ đột nhiên đưa ra quyết định tặng hành tinh này lại cho Hồn thú xem như bù đắp những mất mát mà Hồn thú phải chịu sau thảm họa. Mấy vị Vua Hồn thú đương nhiệm dẫn dắt tất cả Hồn thú trên đại lục tiến hành một cuộc di chuyển khổng lồ. Cuối cùng Hồn thú cũng đã có được vùng đất cho riêng mình.

Hành tinh thứ bảy cũng được tặng lại cho Hồn thú. Có hai tinh cầu thuộc về riêng mình, trải qua thời gian chục nghìn năm nghỉ ngơi dưỡng sức, mối thù với loài người của Hồn thú đã được hóa giải. Loài người và Hồn thú hợp tác toàn diện với nhau bằng phương thức mới. Đã trải qua mấy chục nghìn năm, bắt đầu từ khi Hồn thú chiếm lĩnh toàn bộ hành tinh Đấu La, loài người vùng vẫy đấu tranh giành lấy không gian sinh tồn. Sau đó, loài người phát minh ra Hồn đạo khí, bắt đầu cướp lấy không gian sinh tồn của Hồn thú. Chục nghìn năm trước, vua Hồn thú tỉnh giấc, lại dẫn dắt những Hồn thú còn sống đi trả thù loài người. Cứ thế, chiến tranh cứ diễn ra không ngừng cho tới khi thời đại thay đổi, nghề nghiệp Hồn sư đã khiến quan hệ giữa loài người và Hồn thú trở nên thân thiết, hai bên cùng bước vào thời kỳ phát triển hòa bình.

Lam Tiêu dẫn đầu đội nghiên cứu khoa học này tới thăm dò vùng cực Bắc chi địa, muốn dò xét khu vực này có Hồn thú thuộc tính băng tuyết nào còn sót lại, hoặc có di tích Hồn thú nào vẫn tồn tại đến hiện nay hay không. Sau đó tiến hành nghiên cứu về Cổ Hồn thú.

Cực Bắc chi địa từng được gọi là miền đất bình yên cuối cùng của đại lục Đấu La. Hoàn cảnh khắc nghiệt nơi đây đã giúp những con Hồn thú còn sót lại trốn thoát khỏi trận tàn sát của loài người.

Vào thời điểm bắt đầu di cư đến hành tinh khác, loài Hồn thú và vùng đất nơi đây như đã kết thành một thể khó tách rời. Khi đó cả loài người lẫn các vị vua Hồn thú đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến đa số Hồn thú ở đây đồng ý rời đi. Nhưng cuối cùng vẫn còn một phần Hồn thú lựa chọn ở lại hoặc giấu mình trốn tránh.

"Tốt."

Trên vai Lam Tiêu đeo quân hàm thiếu tá, vẻ ngoài tuấn tú. Năm nay anh chỉ mới ba mươi mốt tuổi, tốt nghiệp học viện công lập khoa học kỹ thuật Liên bang Đấu La, chuyên nghiên cứu Hồn thú. Liên bang thống nhất quản lý tất cả quân hàm trao tặng cho các đơn vị nghiên cứu khoa học.

Trong khi trả lời, ánh mắt của anh lại vô thức nhìn vào những đường cong mềm mại ẩn hiệ dưới lớp quân trang của Nam Trừng. Ngoài là đồng nghiệp, hai người họ còn là một cặp đôi. Nam Trừng xinh đẹp tham gia sở nghiên cứu không lâu thì đã bị vị sở trưởng này cưa đổ. Tình cảm của hai người rất tốt, họ đã lập kế hoạch kết hôn sau hoàn thành chuyến nghiên cứu này.

Nam Trừng lườm hắn một cái, quay đầu đi chỗ khác. Thấy động tác đáng yêu của cô, Lam Tiêu ngầm hiểu ý, mỉm cười.

"Sau khi tiến vào vùng cực bắc, lập tức khởi động Rada sự sống, tăng cường độ thăm dò lên cấp độ Hồn thú mười năm."

Lam Tiêu ra lệnh.

"Rõ."

Nam Trừng lập tức đáp lại mệnh lệnh của Lam Tiêu. Cô chính là chuyên viên phụ trách chính trong việc thăm dò lần này.

Từ thời cổ đại, vùng cực Bắc chi địa này đã vô cùng lạnh lẽo, gần như không có bất kỳ loại thực vật nào sinh trưởng được ở nơi đây. Trước kia, phần lớn Hồn thú sinh sống ở đây đều to lớn, có khả thích nghi với nhiệt độ thấp. Ngoài những loại Hồn thú này, còn có vài loại Hồn thú đặc thù khác như Băng Bích Hạt, Tuyết Nữ.

Chẳng mấy chốc, máy bay trinh thám hồn đạo đã tiến đến vùng cực Bắc chi địa và tiếp tục bay sâu vào bên trong. Một quầng sáng trắng nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh máy bay, ngăn cách với nhiệt độ lạnh lẽo ở bên ngoài.

Từ trung tâm của vùng dưới bụng máy bay, một luồng ánh sáng xanh nhạt chiếu xuống. Ánh sáng chiếu xuống mặt đất, tạo thành một vòng sáng xanh lá bao trùm vùng đất với diện tích khoảng 1 km­2, tất cả những Hồn thú có cường độ sự sống vượt qua mười năm đều bị phát hiện ra. Đây là Rada sự sống tiên tiến nhất hiện nay, có thể điều tra đến độ sâu một trăm mét dưới lòng đất.

Máy bay trinh thám điều tra dọc theo đường ven biển. Tuy phạm vi thăm dò rất lớn nhưng vẫn chả đáng là gì nếu so với cả vùng cực Bắc này. Bởi thế, cho dù họ chỉ thăm dò một phần của vùng cực Bắc cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

"Tốt rồi, hiện giờ đã tới vùng cực Bắc, mọi người cài đặt chế độ thăm dò xong thì hãy đi nghỉ ngơi. Hi vọng lần này chúng ta sẽ phát hiện được những thứ thú vị."

Lam Tiêu ưỡn mình một cái, lười biếng nói, nụ cười nhạt luôn thường trực trên khóe miệng.

Nam Trừng thấy dáng vẻ này của Lam Tiêu liền bĩu môi. Tính tình của người này chính là vậy, dáng vẻ luôn bất cần, thờ ơ với mọi chuyện, nhưng cứ hễ việc gì vào tay anh thì kết quả đều hoàn mỹ. Từ thời đi học đã là như vậy, không ai thấy anh chăm chỉ hay nỗ lực gì, ấy vậy mà vẫn trở thành học viên xuất sắc. Rồi đến khi đi làm, anh ta lại trúng tuyển vào phòng nghiên cứu một cách dễ dàng.

Hiện giờ, người trúng tuyển cùng đợt với Lam Tiêu mới chỉ là trung úy, còn anh đã được đề bạt đặc cách thăng chức hai lần. Mọi người đều biết, đề bạt quân hàm là chuyện rất khó khăn, nhất là trong thời kỳ không có chiến tranh xảy ra, độ tuổi của một sĩ quan cấp tá bình thường vào khoảng trên bốn mươi, nhưng Lam Tiêu mới chỉ ba mươi mốt tuổi mà thôi.

Nghĩ lại thì chính Nam Trừng cũng cảm thấy không phục, rõ ràng là cô cố gắng hơn Lam Tiêu rất nhiều! Thậm chí ngay cả khi Nam Trừng được anh theo đuổi, anh cũng chả nhọc công gì. Ngược lại, chính cô là người tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn đầu hàng dưới nụ cười vô hại của tên xấu xa này. Xíííí!

Khi Nam Trừng còn đang suy nghĩ, một bóng người bước đến, che khuất ánh đèn, bàn tay to lớn xoa xoa đầu cô, giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai:

"Được rồi, nếu dò xét được thứ gì thì Rada sẽ tự phát báo động thôi, đi ăn cơm với anh nào."

Nếu là những người khác, đặc biệt là trong các ban ngành quan trọng, khi có phát sinh quan hệ yêu đương với đồng nghiệp thì sẽ đều cẩn trọng từng lời nói cử chỉ của mình, nhưng Lam Tiêu như không hề ý thức được điểm này, công khai gần gũi với Nam Trừng. Nam Trừng từng nhắc nhở bạn trai rất nhiều lần, nhưng Lam Tiêu vẫn cà chớn như trước, nói mình không thể kìm chế được!

"Vâng."

Nam Trừng đứng lên, sau đó đột nhiên nhận ra mình lại ngoan ngoãn nghe lời Lam Tiêu. Ghét quá đi mà!

Khi Nam Trừng đang định lườm Lam Tiêu một cái thì nhận được nụ cười quyến rũ của Lam Tiêu. Cô chưa kịp làm gì đã bị Lam Tiêu kéo đi, hướng về phía phòng ăn của máy bay, giọng nói của anh vang lên bên tai:

"Anh rất thích vẻ ngây ngô này của em."

Nói ai ngây ngô cơ chứ? Đang nói ai!? Khi cô đang suy nghĩ mình có nên bùng nổ hay không thì đột nhiên, tiếng chuông báo động vang lên liên hồi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Nam Trừng theo bản năng chạy về vị trí của mình, vội vàng thực hiện hàng loạt các thao tác điều khiển. Hình ảnh trên màn hình nhanh chóng phóng to ra, một quầng sáng không ngừng khuếch tán hiện lên trước mắt mọi người.

Lam Tiêu đi sát ở phía sau, hiện đang đứng bên cạnh Nam Trừng. Anh chăm chú nhìn lên màn hình, gương mặt cũng trở nên nghiêm nghị.

"Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, có thể đã xuất hiện sự sống mạnh mẽ của một sinh vật nào đó, máy bay trinh thám tăng lên độ cao ba nghìn mét, Rada sự sống tập trung thăm dò. Tạm thời tăng công suất lồng phòng hộ lên mức cao nhất, chuẩn bị vũ khí ngăn chặn."

Anh không có chút do dự nào, liên tiếp đưa ra các mệnh lệnh, vẻ lười biếng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc cao độ.

Quầng sáng đang không ngừng khuếch tán có màu đỏ, anh hiểu rất rõ tín hiệu này mang ý nghĩa gì.

Chỉ có Hồn thú cấp bậc trăm nghìn năm mới tỏa ra năng lượng sống mạnh mẽ tới vậy!

"Kết nối với vệ tinh trinh sát, quan sát cẩn thận."

Lam Tiêu vỗ vai Nam Trừng.

"Rõ."

Nam Trừng nhanh chóng đưa ra các chỉ lệnh, hai tay di chuyển trên bàn điều khiển trước mặt linh hoạt như bươm bướm bay giữa vườn hoa. Rất nhanh họ đã kết nối được với vệ tinh liên thông, Nam Trừng điều khiển vệ tinh trinh sát tập trung thăm dò mục tiêu.

Lam Tiêu đứng thẳng tắp, nhìn lên màn hình chính của máy bay trinh thám, hình ảnh bên trên nhanh chóng được phóng to ra.

Ban đầu cả màn hình chỉ là một mảng trắng xóa. Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người có thể nhìn rõ cả từng bông tuyết đang rơi. Sau đó là hình ảnh của một thung lũng bị băng tuyết bao phủ.

Gọi nơi này là thung lũng nhưng thật ra nó giống một khe nứt hơn. Khe nứt này nhanh chóng phóng to ra nhờ độ phân giải cao của vệ tinh trinh sát, mọi người dần quan sát được tận đáy của thung lũng, nguồn năng lượng sống khổng lồ được truyền ra từ trong vết nứt của một khối nham thạch.

Khi vệ tinh định vị khóa chặt vào điểm này, Lam Tiêu và Nam Trừng nhìn thấy rõ ánh sáng vàng óng ánh nhấp nháy dưới lớp tuyết.

"Phóng to hơn nữa."

Lam Tiêu trầm giọng nói.

Hình ảnh tiếp tục được phóng to, lần này mọi người có thể quan sát rõ hơn. Dưới lớp tuyết kia không chỉ có ánh sáng vàng, còn có ánh sáng bạc, ánh sáng hai màu luân phiên nhấp nháy.

Nam Trừng quay đầu nhìn về phía Lam Tiêu, khẽ hỏi:

"Đó là thứ gì vậy?"

  -----------------------------