Mộc Hàn Yên nhìn thấy ánh mắt hằn học của Mộc Phong nhưng vẫn bình thản nắm tay Thanh Liên đi về tiểu viện của mình. Không sai, là nàng cố ý làm thế cho tên ngốc Mộc Phong kia tức chết! Kiếp trước hắn ta cũng ra oai dọa dẫm nàng không ít lần, nàng còn chưa tính sổ đâu. Hôm nay hắn ta tự dẫn xác tới, không chọc tức hắn ta thì chọc tức ai?
Y Thanh Liên còn quay đầu lại bổ cho Mộc Phong một đao cuối cùng: "Còn nữa, đừng gọi ta là Thanh Liên, ta và huynh không thân thiết đến vậy, xin hãy gọi ta là Y tiểu thư." Mộc Hàn Yên cười lăn cười bò trong lòng, Thanh Liên nhà nàng quả là một tay bổ đao thiện nghệ, ha ha ha ha!
Mộc Phong suýt nữa thì hộc máu, ánh mắt hắn ta nhìn Mộc Hàn Yên lại càng ác độc hơn.
Mộc Phong đứng nguyên chỗ cũ nhìn Mộc Hàn Yên nắm tay Y Thanh Liên đi xa dần, lửa giận trong lòng hắn ta càng lúc càng lớn.
Mộc Hàn Yên!
Tên công tử bột vô tích sự này thì có tài đức gì? Chẳng qua hắn có một người phụ thân là Thành chủ thôi!
Chỉ cần hắn ta đánh bại Mộc Hàn Yên, chỉ cần phụ thân hắn ta ngồi lên vị trí Thành chủ, vậy thì mọi chuyện đều sẽ khác.
Còn nữa, một kẻ vô tích sự như hắn mà cũng xứng được dùng Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan sao? Thuốc này dùng trên người hắn quả thật là lãng phí. Gia chủ ở kinh thành đã phái người đưa hai viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan tới, một viên đã cho Mộc Hàn Phong, bọn hắn cũng không có ý kiến gì, vì thân phận và thực lực của Mộc Hàn Phong đều bày ra đó. Nhưng viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan còn lại thì Thành chủ vẫn chần chừ chưa ra quyết định. Ai cũng biết Thành chủ muốn dành viên thuốc này cho đứa con trai Mộc Hàn Yên vô tích sự của ông ta.
Gộp cả hai chuyện này lại khiến Mộc Phong không thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm được nữa.
Hắn ta nhằm về phía bóng lưng của Mộc Hàn Yên mà hét lớn: "Mộc Hàn Yên! Ngươi có dám đường đường chính chính đấu một trận công bằng với ta như một nam nhân thực thụ không!"
Mộc Hàn Yên ngừng bước, quay người lại, lạnh lùng nhìn Mộc Phong.
Lửa giận trong lòng Y Thanh Liên bốc lên ngùn ngụt, nàng ấy vừa định lên tiếng thì bị Mộc Hàn Yên véo nhẹ vào tay, đành im lặng không nói nữa.
"Mộc Hàn Yên, ngươi có dám không? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, dám hay không?" Sắc mặt Mộc Phong trầm xuống, hung hăng nói.
Y Thanh Liên tức không chịu được, Mộc Phong là kiếm sĩ cấp mấy? Cấp năm đó! Mộc Hàn Yên là kiếm sĩ cấp mấy? Cấp một!
Đây rõ ràng là muốn sỉ nhục Hàn Yên mà? Thật quá đáng, Mộc Phong khốn kiếp! Y Thanh Liên trừng mắt dữ tợn nhìn Mộc Phong, nếu như có thể tấn công bằng ánh mắt thì lúc này e là Mộc Phong đã lỗ chỗ như cái tổ ong rồi.
Mộc Phong thấy Y Thanh Liên nhìn mình bằng ánh mắt bừng bừng lửa giận, trong lòng hắn ta lại càng ghen tỵ ngập trời, những lời nói ra lại càng mất khống chế.
"Mộc Hàn Yên, nếu như ngươi hèn nhát quá mà trốn, ngươi sẽ…" Mộc Phong còn chưa nói hết thì đã bị Mộc Hàn Yên lạnh lùng ngắt lời.
"Dám chứ, tại sao ta lại không dám?" Vẻ mặt Mộc Hàn Yên lạnh như băng nhìn Mộc Phong. Hắn ta lấy thực lực kiếm sĩ cấp năm ra để khiêu chiến với thực lực kiếm sĩ cấp một của nàng, Mộc Phong quả thật không thèm để ý đến thể diện nữa rồi. Nhưng hắn ta nghĩ làm vậy thì nàng sẽ sợ hãi lùi bước sao?
Mộc Hàn Yên nói xong, không chỉ Mộc Phong ngẩn người mà Y Thanh Liên cùng các thị vệ đứng gác xung quanh và cả những người hầu đi ngang qua đều sửng sốt.
Bọn họ vừa nghe thấy gì?
Không nghe lầm chứ, Đại công tử vô tích sự của Mộc gia lại dám nhận lời thách đấu với kiếm sĩ cấp năm Mộc Phong?
Đây là tự mình đâm đầu vào tường? Đầu óc có vấn đề chăng?
"Mười ngày sau ở võ trường của Mộc gia." Mộc Hàn Yên nói xong lời này thì không nói thêm gì nữa, nắm tay Y Thanh Liên rời đi.
Mộc Phong đứng đơ ra một lúc mới định thần lại. Hắn ta nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, tầm mắt rơi trên bàn tay đang nắm lấy tay Y Thanh Liên, ánh mắt trở nên lạnh lùng nham hiểm. Mộc Hàn Yên, đây là do ngươi tự chuốc lấy. Đến lúc đó ta nhất định sẽ phế cánh tay này của ngươi!