Trong giây lát, Mộc Thành cảm thấy như bị điện giật, toàn thân không còn chút sức lực nào. Hắn ta hoàn toàn không chú ý đến nụ cười khinh miệt của Triệu Tứ tiểu thư, còn cả ánh mắt căm phẫn của nàng ta nữa.
"Ta không tốt với muội thì tốt với ai? Cứ chờ đấy, ta nhất định sẽ giúp muội báo thù. Ta và ca ca Mộc Phong nhất định sẽ trừng trị tên tiểu tử Mộc Hàn Yên đó, hãy tin ta, rất nhanh thôi..." Mộc Thành dịu dàng dỗ dành Triệu Tứ tiểu thư.
…
"Hắt xì, hắt xì." Mộc Hàn Yên đang ở trong phủ Thành chủ, hắt hơi liền hai cái.
"Công tử làm sao thế, có phải bị cảm lạnh rồi không?" Hi Nhi đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
"Không, chắc chắn có người đang chửi sau lưng ta." Mộc Hàn Yên xua tay, lạnh lùng hừm một tiếng: "Chửi đi, cứ chửi đi, ta thích nhìn thấy bộ dạng của những kẻ không thích ta nhưng không làm gì được ta."
Hi Nhi: "…"
Sau khi không nói được gì, Hi Nhi lại nhoẻn miệng cười, tại sao nàng ấy lại cảm thấy hình như Đại công tử thay đổi rồi, trở nên… đáng yêu hơn.
Mộc Hàn Yên không hề để ý đến ai đang chửi sau lưng mình, dù sao thì cũng chỉ có mấy người đó, chẳng sao cả. Bây giờ nàng không có tâm trạng để ý rốt cuộc ai đang chửi mình, mà chuyện quan trọng bây giờ đó là nhanh chóng nâng cao thực lực.
Bắt đầu từ tối hôm nay, Mộc Hàn Yên sẽ cố gắng tu luyện.
Mộc Hàn Yên ở lại trong tiểu viện không ra ngoài liên tiếp mấy ngày.
Thực lực! Nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại thực lực, nếu thật sự cứ đần độn ăn no xong nằm chờ chết như trước đây thì thôi, nhưng đã từng có được thực lực của cảnh giới Kiếm Thánh, Mộc Hàn Yên thật sự không thể nhẫn nại nhìn thực lực yếu ớt như kiếm sĩ cấp một của mình bây giờ nữa.
Huống hồ, ngày thách đấu mà nàng và Mộc Phong đã hẹn ngày càng đến gần, hiểu rõ sự quan tâm của phụ thân, mẫu thân và đệ đệ đối với mình, thậm chí đó còn là mối thâm tình có chết cũng phải bảo vệ nhau, nàng đã sớm thề rằng, cho dù thế nào cũng không được để họ phải chịu một chút thiệt thòi, một chút tổn thương nào cả!
Nhưng đã tu luyện mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ mà thực lực của nàng vẫn không hề có tiến bộ rõ rệt gì, vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới của kiếm sĩ cấp một.
Lẽ nào vẫn giống như ở kiếp trước, đợi đến sau khi qua sinh nhật mười sáu tuổi mới có được chuyển biến mới sao?
Ở kiếp trước, trước năm mười sáu tuổi, trong mắt người khác nàng thực sự là kẻ vô dụng, khả năng tu luyện trời phú cũng hết sức bình thường. Đến cả thứ gọi là kiếm sĩ cấp hai cũng là do nàng dùng thân phận Đại công tử thành Hắc Thạch mới có được, thực lực thật sự của nàng chỉ mới là kiếm sĩ cấp một, cũng có thể nói chỉ vừa mới nhập môn mà thôi.
Nhưng không ai biết, đúng lúc nàng vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi thì như được khai thông, tỉnh ngộ hoàn toàn, trong vài tháng ngắn ngủi, thực lực đã vượt qua cả mức cao nhất của kiếm sĩ cấp chín, đạt đến cảnh giới Kiếm Sư, những năm sau đó, còn đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh. Chỉ đáng tiếc không lâu sau đó, nàng bị chính người bằng hữu thân tín nhất trên đời âm mưu hãm hại đến chết, sống lại một cách ly kỳ, đó cũng là ký ức mà nàng mãi mãi không thể nào quên được.
Cứ theo quỹ đạo đó, vẫn có thể là sau năm mười sáu tuổi nàng mới như phượng hoàng tung cánh, khiến mọi người kinh ngạc, có được kinh nghiệm tích góp từ kiếp trước, nàng có thể trở thành Kiếm Thánh nhanh hơn trước đây, nhưng nàng không muốn đợi, không muốn phụ thân, mẫu thân và đệ đệ lại vì mình mà bị người khác chê cười, càng muốn nhanh trở nên mạnh mẽ để bảo vệ họ.
Một lần nữa cảm nhận được thực lực không tiến bộ là mấy, tâm trạng Mộc Hàn Yên trở nên hơi nóng giận.
La bàn chiêm tinh khẽ động đậy trong ngực nàng, tâm trạng cũng cảm thấy kỳ diệu, giống như cười nhạo lại giống như mỉa mai, nghĩ kỹ một chút, nên gọi là cười trên nỗi đau của người khác mới đúng.