Mộc Thành biết chuyện vì trúng kế của Mộc Hàn Yên mà Triệu Tứ tiểu thư mất hết thể diện trước mặt bàn dân thiên hạ, hắn ta nhanh chóng tìm đến Triệu phủ.
"Mộc Thành, huynh còn dám vác mặt đến tìm ta à, huynh thông đồng với Mộc Hàn Yên gài bẫy hại ta còn chưa đủ sao?" Vừa trông thấy Mộc Thành, Triệu Tứ tiểu thư đã tức đến mức mất khống chế, cầm tách trà ở bên cạnh ném về phía hắn ta. Lúc này còn giữ hình tượng dịu dàng yếu đuối làm quái gì nữa, nàng ta chỉ muốn xé xác Mộc Hàn Yên và Mộc Thành ngay lập tức.
"Cái gì? Ta thông đồng với Mộc Hàn Yên làm hại muội? Không thể nào, không phải như vậy đâu. Muội trách lầm ta rồi, Muội nghe ta giải thích đã." Mộc Thành giật mình, vội vàng né sang một bên.
Hắn ta không biết chuyện này bắt đầu từ đâu, đương nhiên cũng không biết Triệu Tứ tiểu thư trúng kế là bởi vì Mộc Hàn Yên đã bắt chước bút tích mà hắn ta viết trong bức thư kia.
"Ta không muốn nghe! Hiểu lầm à, huynh còn dám nói là hiểu lầm? Nếu không phải bởi phong thư huynh tự tay viết thì làm sao ta có thể rơi vào bẫy của Mộc Hàn Yên, làm sao ta có thể đi tới chỗ hẹn. Tất cả đều là do huynh hại." Triệu Tứ tiểu thư tức đến không thể kiềm chế, nàng ta lớn tiếng mắng chửi, rồi lại cầm mấy tách trà ném tới tấp về phía hắn ta. Cứ nghĩ đến nỗi nhục phải chịu ngày hôm nay, Triệu Tứ tiểu thư không thể nào bình tĩnh nổi.
"Thư gì?" Mộc Thành đứng đơ ra quên cả né tránh, bị một tách trà bay đến đập thẳng vào trán, máu chảy ròng ròng.
"Còn dám cãi à, ta đánh chết huynh, cái đồ khốn kiếp vô tình vô nghĩa này." Cuối cùng Triệu Tứ tiểu thư cũng tìm thấy chỗ trút giận, nàng ta tiếp tục mắng chửi điên cuồng.
"Thật sự là muội đã hiểu lầm ta rồi, ta nào có viết thư từ gì. Hơn nữa đâu phải muội không biết ta hận tên Mộc Hàn Yên muốn chết, chỉ cầu cho hắn gặp xui xẻo mới đúng, làm sao ta có thể thông đồng với hắn làm hại muội?" Mộc Thành không để ý đến việc lau vệt máu trên trán, nôn nóng giải thích với Triệu Tứ tiểu thư.
Bàn tay đang cầm tách trà của Triệu Tứ tiểu thư đột nhiên buông xuống. Nàng ta đúng là cả giận mất khôn, nhìn thấy người của Mộc gia là tức đến không thể kiềm chế, quên mất cả điều này. Dựa vào sự hiểu biết của nàng ta về Mộc Thành, hắn ta tuyệt đối không có khả năng thông đồng với Mộc Hàn Yên!
"Ý huynh là ta đã trách lầm huynh sao?" Triệu Tứ tiểu thư biết rõ mình đã trách lầm hắn ta nhưng vẫn giả vờ hỏi bằng giọng nghi hoặc. Đối phó với nam nhân ấy mà, nàng ta có thừa thủ đoạn. Lúc nào nên dịu dàng mềm mỏng, lúc nào nên bướng bỉnh nũng nịu, lúc nào nên lấy lui làm tiến, nàng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
"Tâm tư của ta dành cho muội, người khác có thể không hiểu, lẽ nào chính muội cũng không hiểu sao? Nếu muội thật sự không tin ta, vậy ngay bây giờ hãy giết ta đi, ta tuyệt đối không có nửa lời oán trách." Nghe thấy giọng điệu nghi hoặc của Triệu Tứ tiểu thư, Mộc Thành chỉ cảm thấy sốt sắng, hận không thể chết ngay trước mặt nàng ta để chứng minh mình trong sạch.
Ôi, trên đời này hình như chỉ có nữ nhân mới cần chứng minh sự trong sạch, Triệu Tứ tiểu thư có thể khiến Mộc Thành nảy sinh suy nghĩ bốc đồng đó là đủ thấy thủ đoạn đùa giỡn tình cảm của nàng ta cao minh đến mức nào. Chỉ cần nói một câu mà đã khiến Mộc Thành cuống quýt cả lên.
"Mộc Thành, ta nghĩ chắc là ta đã trách lầm huynh thật rồi. Xin lỗi huynh, huynh sẽ không trách ta đúng không?" Triệu Tứ tiểu thư tỏ vẻ đáng thương nhìn Mộc Thành, cặp mắt mông lung như sương, dáng vẻ mong manh yếu đuối khiến trái tim Mộc Thành run rẩy.
Đôi mắt Mộc Thành đỏ hoe, hắn ta cảm động tới mức suýt khóc. Nỗi bi phẫn trước đó như một bước đệm khiến sự cảm động lúc này càng trở nên mãnh liệt hơn. Bây giờ dù có bắt hắn ta đập đầu tự tử thì hắn ta cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo.
"Ôi, là do ta cả giận mất khôn, mất hết lý trí nên mới trách huynh. Xin lỗi huynh, đều là lỗi của ta, lỗi của ta hết... Huynh đừng giận ta có được không? Là tại ta không tốt." Triệu Tứ tiểu thư lại nói bằng giọng ai oán. Dáng vẻ rơm rớm nước mắt đó khiến trái tim Mộc Thành cũng sắp tan chảy.