Đường lui đã không còn nữa, có thể tưởng tượng được ngày tháng sau này của cô ta sẽ khốn khổ ra sao.
Đây là muốn ép cô ta phải vào đường cùng sao?
Hàn Di Quân bất giác nắm chặt ly đế cao trong tay, mu bàn tay trắng trẻo nổi lên gân xanh đáng sợ.
Nhìn thấy phản ứng của Hàn Di Quân, Tần Đan mỉm cười hài lòng.
Không ngờ, Hàn Di Quân đột nhiên ngẩng đầu, nhạy bén bắt gặp nụ cười chưa kịp biến mất nơi khóe miệng Tần Đan.
Cô ta nhanh chóng bình tĩnh, thu hồi cơn phẫn nộ trong lòng, híp mắt lại, tỉnh táo mở miệng: "Kẻ thù của cô là Miêu Miêu à?"
"Đúng." Tần Đan rất thoải mái thừa nhận. Cô ta bước đến chỗ Hàn Di Quân, nghiêng người về phía trước, mặt cách rất gần Hàn Di Quân, gần đến nỗi Hàn Di Quân có thể thấy rõ lỗ chân lông nhỏ xíu trên mặt Tần Đan.
Bờ môi đỏ tươi khẽ đóng mở trước mắt cô ta, giọng nói như ma quái vang lên bên tai cô ta: "Cô ta không phải kẻ thù của tôi, mà là kẻ thù chung của chúng ta."