Chereads / Chicago 1990 / Chapter 36 - Chương 36: Tiếp cận mục tiêu

Chapter 36 - Chương 36: Tiếp cận mục tiêu

Vòng thử giọng đầu tiên kết thúc, Tống Á đem danh sách đến cho Daniel.

"Cậu ngồi đi, chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ."

Daniel ngồi so sánh bảng danh sách ở bàn làm việc, chuyên tâm kiểm tra thông tin trên máy tính xách tay rồi hỏi: "Cậu vẫn kiên trì muốn chọn Milla sao?" Daniel quay ra hỏi Tống Á.

Phòng làm vệc của Daniel rất rộng, nhưng sắp xếp đồ nội thất không được hài hòa. Chiếc giá sách dài trưng bày cúp giải thưởng, những tấm ảnh chụp cùng với đĩa nhạc vinyl chiếm phần lớn không gian. Trừ cái bàn làm việc của Daniel, thì chỗ còn lại chỉ đủ đặt thêm một cái ghế sofa nhỏ.

"Milla rất hợp với yêu cầu của tôi."

Tống Á ngồi xuống, đệm sofa rất mềm, khi ngồi xuống hắn có cảm giác mông mình sắp chạm tới mặt đất. "Không phải mẹ của Milla đã đem cô ta giao lại cho anh quản lý rồi hay sao?"

"Đúng vậy, những người đại diện cho chính người thân của mình luôn như vậy. Chuyên môn còn khiếm khuyết dẫn đến việc bọn họ không nhìn thấy rõ bản chất vấn đề, nên họ sẽ vì một hạt vừng mà bỏ qua hạt lạc và thường đưa ra những quyết định hết sức bốc đồng." Việc mẹ Milla quay sang nương nhờ kỳ thực khiến Daniel rất xem thường. Anh ta ngẩng đầu lên nói: "Nhưng bởi vì cậu đã làm đúng những việc mà tôi yêu cầu, vẫn là câu nói kia, tôi không có vấn đề gì với chuyện này. Thế nhưng… vòng thử giọng thứ hai sẽ có rất nhiều người nhìn vào đấy, nên sự lựa chọn của cậu nhất định phải thuyết phục được bọn họ. Ít nhất đừng tạo ra quá nhiều lỗ hổng khiến cho người khác cảm thấy nghi ngờ."

"Tôi hiểu rõ, trong hai ngày này, tôi sẽ bớt chút thời gian để hướng dẫn thêm cho Milla." Tống Á trả lời.

Daniel cười khẽ và không nói gì nữa.

Có tiếng gõ cửa. Khi cánh cửa mở ra, sáu, bảy người đi vào, họ ngồi kín chiếc ghế sofa. Bọn họ phần lớn là các quản lý cấp cao của công ty SBK, họ đều làm cùng nhau từ rất lâu rồi. Những người vừa bước vào cũng tầm tuổi như Daniel, khoảng chừng 30, 40 tuổi và tất cả đều là người da trắng. Họ không nói chuyện vòng vo mà đi thẳng vào nội dung chính. Cho đến khi mở ra cuộc họp, Tống Á vẫn không biết rõ tên tuổi, vị trí và vai trò của mỗi người trong bọn họ, tất nhiên hắn cũng không có hứng thú mà mất thời gian tìm hiểu chuyện này làm gì.

Việc phát hành một ca khúc không đơn giản chỉ là tìm một ca sĩ mà phải suy xét đến mọi khía cạnh vấn đề. Với tư cách là một nhà sản xuất độc lập tạm thời hợp tác cùng SBK, tuy ở những phương diện khác Tống Á không có khả năng chịu trách nhiệm, nhưng những quan điểm cơ bản thì bọn họ vẫn phải xem trọng và cân nhắc ý kiến của hắn.

Ở cuộc họp nhỏ này, nội dung bàn bạc chủ yếu là việc Tống Á tiếp nhận các câu hỏi chất vấn.

"Không sai, cô ấy là nguời da đen, xuất thân từ Broadway. Giọng hát của cô ấy rất tuyệt, nhưng lại không hề thích hợp với bài hát này. Giọng hát cũng như cách xử lý ca khúc của cô ấy khiến bài hát trở thành giống như một lời tố cáo hùng hồn vậy, tôi hoàn toàn không muốn điều ấy."

"Xin chú ý! Bài hát này là một tác phẩm của riêng cá nhân tôi. Nó thể hiện thái độ của tôi, và là cơ sở nền tảng để tôi hợp tác với các ông, kể cả tên của bài hát cũng không được phép sửa đổi."

"Không không không, không cần phải quay lại hình ảnh. Tôi không cần bất cứ một nhân vật chính trị nào như Mục sư King hay Tổng Thống Kennedy xuất hiện trong MV. Nói thế này nhé, tôi cần phải thể hiện thái độ của mình về tình trạng hiện nay ở Nam Phi, nhưng đồng thời cũng phải khiến cho thính giả hiểu rằng, bài hát ngây thơ này đúng là do một học sinh trung học phổ thông có suy nghĩ chưa chín chắn của nước Mỹ viết ra. Do vậy, MV tốt nhất là làm cho người ta quên đi ngành công nghiệp thu âm, thậm chí nó có thể đơn sơ và hơi thô thiển một chút cũng được, không được phép để lộ bất cứ vết tích dàn dựng nào, một người trẻ tuổi vừa tản bộ trên đường vừa ngâm nga hát, như thế là đủ rồi."

"Bởi vì de Klerk là bạn của chúng ta. Tuy lời hát đang mắng ông ta, nhưng vẫn là bạn của chúng ta. Ông ta đã thả Mandela và thúc đẩy quá trình quyền bình đẳng ở Nam Phi. Tôi chỉ chê ông ta làm việc còn chưa đủ nhanh mà thôi."

"Đối với tôi, tôi muốn tạo ra một cảm giác tương phản. Tuy là bài hát về quyền bình đẳng, nhưng nhạc dạo phải thật nhẹ nhàng. Tôi không muốn khiến cho mọi người ghi hận thù đối với de Klerk."

"Trải nghiệm hoạt động tuyên truyền về quyền bình đẳng của cá nhân tôi có phần ít."

"Tất nhiên, tôi biết các ông có nguồn lực dồi dào... Chỉ cần vận dụng một cách thích hợp, đề tài của câu chuyện sẽ được phơi bày dưới ánh sáng."

"Các ông muốn lựa chọn phiên bản cuối cùng sao... Ý của ông có phải là quảng bá sớm ngay từ giai đoạn đầu, thì càng có nhiều cơ hội để biểu diễn bài hát trên sân khấu. Cho nên việc phối hợp giữa ca sĩ và ban nhạc rất quan trọng, cần phải vừa thực hiện thu âm vừa luyện tập, đúng không?"

"Ok, vấn đề chọn ban nhạc tôi không có ý kiến gì… Dyle không thành vấn đề, có thể tiếp tục sử dụng anh ta làm người chơi keyboard."

"Tất cả mọi thứ đều thuận lợi. Do vấn đề của Isco mà tiến độ công việc bị trì hoãn mất một ngày, nhưng tôi đã tiến hành buổi thử giọng lần thứ hai để bắt kịp lại tiến độ."

Cuộc họp nhỏ kéo dài cho đến khi mọi người thôi không nói nữa.

"Vậy…" Daniel dang hai tay ra: "Tất cả chúng ta đã đạt được sự nhất trí chưa?"

Mọi người nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý.

"Tốt lắm, APLUS, cậu làm rất tốt. Nào, mọi người tiếp tục đi làm việc đi." Daniel đứng dậy tiễn khách.

Tống Á nán lại một hồi lâu. Sau khi rời khỏi phòng Daniel, hắn nhanh chóng tìm nhà vệ sinh, đóng cánh cửa lại.

"Tên nhóc đó sau này muốn ứng cử Tổng Thống chắc? Nói gì lắm thế." Lúc này ở bên ngoài, chỗ bồn rửa tay có tiếng đàn ông tán gẫu với nhau.

"Nhà Trắng được gọi với cái tên như vậy không phải bởi vì nó được sơn màu trắng." Một người đàn ông khác đáp lại, giọng nói đó rất quen, có thể là người vừa ở trong phòng làm việc của Daniel.

"Ha ha, cô gái của cậu đang gặp khó khăn rồi đó. Theo kết quả vòng thứ nhất, tông giọng của cô ấy không phải tông giọng mà tên nhóc kia ưa thích."

"Tôi không có vấn đề gì."

"Thực sự không có vấn đề gì sao? Dạo gần đây, cô gái của cậu dường như thúc giục ghê lắm hả."

"F*ck you! Ngay cả cái này cậu cũng biết."

"Cậu vừa mới ám chỉ tôi là người ít cập nhật tin tức trong SBK sao?"

"Dạo gần đây, cậu quả thật có chút khác lạ so với mọi người."

"Vợ tôi quản chặt quá. Thôi quên đi, không đề cập tới vấn đề này nữa, quay trở về nói với cô gái của cậu ấy."

"Cậu có bằng lòng giúp một tay không?"

"Đương nhiên, chẳng qua là có điều kiện, cậu phải…"

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa.

"Xem ra cuộc tranh giành ở vòng thi thứ hai bắt đầu rồi…" Tống Á nhíu mày, từ trong nhà vệ sinh đi ra. Các cuộc cạnh tranh quyết liệt như thế này để giành lấy cơ hội ở các công ty nhạc lớn của New York thật đúng với những gì hắn định liệu.

Tống Á trở lại phòng thu âm, Hayden ở bên trong chờ hắn: "Tôi đã làm xong việc cậu giao, cậu định trả công tôi thế nào đây?" Vừa gặp mặt hắn, Hayden liền mở miệng tranh công: "Tôi vừa nói dăm ba câu thì bà Jovovich đã xúc động."

"Không tệ."

Tống Á rất hài lòng: "Bà ấy thay đổi chủ ý cái vèo, anh quả là biết cách thuyết phục."

"Ha ha ha."

Hayden cười to: "Thật ra thì cũng không đến mức khó khăn như vậy. Người đứng sau lưng bà ta đẩy Milla vào thẳng vòng thứ hai. Nhưng lại bị Daniel ép phải trở lại vòng một, bà ta chỉ cần không quá ngu ngốc là có thể hiểu rõ rốt cuộc ai mới là người thực sự có quyền lực trong SBK. Hơn nữa nhiều người đến tranh giành bài hát của cậu như vậy, bà ta không thể nào không biết đây là cơ hội lớn, việc đưa ra quyết định thay đổi là chuyện rất tự nhiên."

"Nói chung là cảm ơn anh, lần này anh lập công rồi." Tống Á khen Hayden: "Bà Jovovich bây giờ thế nào rồi?"

"Bà ta mượn một phòng học nhạc cá nhân, kế bên khu Brooklyn." Hayden rút bản đồ ra và tìm kiếm địa điểm đó: "Cách đây rất xa đấy."

"Milla chắc là kiếm được rất nhiều tiền? Vậy tài sản của gia đình cô ta đi đâu hết? Tôi quan sát công tơ mét khi bà ta mở xe đã chạy hơn mười nghìn kilomet. Ở Chicago là chiếc đó và New York cũng vẫn chiếc đó. Điều này chứng tỏ rằng họ đã lái xe đi đi lại lại giữa hai nơi này." Tống Á hiểu rõ vấn đề an ninh trật tự ở khu Brooklyn này cũng không được tốt lắm, chẳng khác với phía Nam Chicago là bao, đến gần vùng ấy để thuê nhà không phải là vì rẻ thì còn lý do gì nữa.

"Ai biết được, tiền mà Milla kiếm được những năm gần đây…"

Hayden nhẩm tính một chút: "Nhất định là trên 100.000 đô la."

Lúc chín giờ, Tống Á cùng với Eric ngồi lên taxi, chạy thẳng tới địa điểm đã hẹn.

"Đi taxi đắt quá." Tống Á trả tiền xe và cho tài xế thêm tiền boa, nhưng trong lòng hắn lại thấy xót của.

"Chào, APLUS…"

Bà Jovovich đã đứng trông ngóng rất lâu ở bên ngoài cửa phòng học nhạc. Nhìn thấy Tống Á tới bà ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Tôi tưởng là cậu sẽ không tới đây. Tôi còn phải xin lỗi cậu vì những lời lẽ trong ngày hôm đó. Tôi thực sự đã hiểu lầm cậu."

"Không có chuyện gì, hiện tại chúng ta đều là người của Daniel, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm." Tống Á đi vào phòng học nhạc, Milla đang ở trên băng ghế dài trước đàn dương cầm, thấy hắn tiến vào cô ta liền nhìn đi chỗ khác và phớt lờ hắn. Nhưng cô ta có vẻ không còn tức giận như trước. Hiện tại hai mẹ con họ đã có cái nhìn tốt hơn nhiều đối với Tống Á.

"Bà Jovovich, nhà vệ sinh ở đâu ạ?" Eric lên tiếng hỏi.

"Bên này." Mẹ của Milla dẫn Eric đi.

"Này, Milla." Tống Á nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, ngồi xuống bên cạnh người đẹp: "Cô chỉ có khoảng thời gian là hai buổi tối, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, cô chuẩn bị xong chưa? Nếu đã xong thì chúng ta bắt đầu học tiết một."