Trải qua bài học kinh hoàng đó đã làm cho các thành viên trong ban nhạc nghe lời hơn. Mỗi ngày họ chỉ tập luyện ở trong phòng thu của lão Joe chứ không đi ra ngoài.
Nửa tháng sau, Tống Á gác hai chân lên trên bàn mixer vừa quan sát mọi người tập luyện vừa thoải mái ăn dưa hấu. Những người da trắng không thể gửi dưa hấu cho hắn được nữa thế nên hắn phải tự tìm mãi mới mua được, hơn nữa lại còn phải mua với giá đắt.
Tống Á về đây cũng đã được nửa tháng. Hắn chưa bao giờ có cảm giác phía Nam thành phố Chicago thân thiện như vậy. Mặc dù tin tức về các vụ xả súng ở Chicago gần đây được đưa lên các phương tiện thông tin đại chúng với tần suất cao hơn so với bình thường, nhưng đối với hắn nơi này so với New York vẫn thoải mái hơn rất nhiều. New York là nơi đầu tiên khi xuyên không đến đây khiến hắn cảm nhận được mùi vị của sự phân biệt đối xử. Ở đó hắn phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của mình. Nếu chỉ dùng hai từ để miêu tả tâm trạng của hắn khi ở đó thì chắc chắn sẽ là: mệt mỏi. Hơn nữa thật lòng mà nói, trị an ở New York so với cái chỗ khu ổ chuột này cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
Ngoại trừ giám sát việc tập luyện, hắn còn học được thêm nhiều kỹ năng phối âm từ Eric. Mấy ngày này hắn còn cùng Dyle trao đổi, nhờ vậy mà học thêm được không ít tri thức về nhạc cụ Synthesizer*. Qua hai lần cảm nhận được thiên khải, hắn nhận ra chất lượng của thành phẩm cùng nhạc đệm ở bản gốc luôn có sự khác biệt tương đối lớn. Hắn tổng kết được, vấn đề nằm ở các hòa âm. Đàn Synthesizer ở thời đại này còn thiếu rất nhiều hòa âm mới mẻ. Dyle đang giúp hắn giải quyết vấn đề này.
(*) Là một loại nhạc cụ tạo ra tín hiệu điện, truyền tải qua tai nghe hoặc loa để nghe, đàn có thể dùng để tạo ra những âm sắc mới hoặc mô phỏng những âm thanh trong thực tế. Synthesizer thường được dùng cùng với đàn keyboard.
"Hua Q… Hua Q…"
Milla nhìn qua tấm kính pha lê vừa hát vừa nghiêng mình về phía Tống Á, khẽ cắn môi. Cô nàng đang ở trong thời kỳ khao khát, hễ có cơ hội là đòi hỏi. Văn phòng làm việc của lão Joe sắp bị biến thành phòng tình tứ của hai người họ. Họ gần như không trở về khách sạn nữa. Bà Jovovich lúc này cũng bất lực, chẳng thể quản nổi con gái mình.
"Hua Q..." Tống Á hướng về phía cô chu môi lên một cái, ngay lập tức hắn thấy được tình cảm ánh lên trong đáy mắt của cô.
"Khụ khụ."
Hayden ở ngoài cửa giả vờ ho khan đi vào: "Tôi vừa tìm được một người đại diện cho Ellie rồi. Cậu ta sẽ sắp xếp ổn thoả tất cả mọi thứ, vậy nên hai người về sau sẽ không cần phải gặp nhau nữa."
Ellie... Tống Á lúc còn ở New York đã sớm gọi điện để đề cập việc chia tay với cô. Tuy lúc đầu cô không ngừng gọi điện thoại làm phiền hắn, nhưng một thời gian sau cũng đã chấp nhận sự thật này. Nhờ việc xuất hiện vài giây trong MV "Thrift Shop" của Tống Á, sau khi MV trở nên nổi tiếng, đã có vài người chuyên săn tìm những ngôi sao mới đến trường học tìm cô. Cô lại một lần nữa cầu xin sự giúp đỡ từ Tống Á. Việc này hắn chỉ có thể bàn giao lại cho Hayden giải quyết.
"Cảm ơn anh." Dù sao cũng đã hết lòng giúp đỡ, trong lòng Tống Á chẳng còn thấy hổ thẹn nữa.
"'Thrift Shop' tuần đầu tiên đứng thứ mười một trên bảng xếp hạng. Tuần thứ hai vươn lên đứng thứ bảy, tuần thứ ba hạ xuống vị trí thấp một chút, tuần thứ chín..."
Hayden đến đây là vì chuyện nghiêm túc, "Nếu không có gì bất ngờ, lượng tiêu thụ đĩa đơn cũng sẽ bắt đầu giảm dần xuống. SBK đã bổ sung thêm lô đĩa mới, theo thống kê và tính toán của bên SBK, trên thực tế lượng tiêu thụ đã hơn một triệu bản, số lượng cụ thể thì chưa có."
"Xem ra sự lựa chọn SBK của chúng ta là một quyết định vô cùng đúng đắn." Tống Á đã mong ngóng số tiền này từ lâu.
"Đúng vậy." Hayden cũng rất hưng phấn. Theo sự phát triển của Tống Á, thu nhập và địa vị của hắn tại William Morris cũng sẽ tăng lên. "Ngoại trừ khoản thu nhập này, sau này bên BMI sẽ chuyển khoản định kỳ tiền bản quyền cho cậu. Cộng thêm việc cậu có thêm một bài hát mới sắp phát hành nữa. Về phương diện tài chính, cậu cần phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất là cậu phải nhanh chóng tìm thêm một kế toán chuyên nghiệp hỗ trợ."
Tất cả các nguồn thu từ đài phát thanh, trung tâm thương mại, quán bar hay nhà hàng. BMI sẽ định kỳ thống kê số lần sử dụng các bài hát nghệ sĩ của họ, sau đó thu phí theo số lần. Phí bản quyền mỗi lần vô cùng vô cùng thấp, nhưng tích lũy theo thời gian thì rất khả quan. Chỉ cần có bản quyền sáng tác bài hát, chúng ta sẽ không ngừng nhận được tiền. Ngoại trừ những thứ này ra, nếu như bài hát được dùng cho các phương tiện truyền thông khác ví dụ như phim ảnh, Tống Á còn có thể thu được một khoản phí trao quyền sử dụng bài hát.
"Kế toán viên chuyên nghiệp* sao?" Tống Á vuốt vuốt cằm.
(*) Người có chứng chỉ quốc gia về kế toán, có trình độ nhất định có thể nhận ủy thác của khách hàng cá nhân cũng như các công ty.
"Công ty William Morris của chúng tôi có rất nhiều mối quan hệ hợp tác với các nhân viên kế toán có uy tín, còn ở Chicago này..." Hayden bắt đầu tính toán lợi ích.
"Emmmm..." Tống Á không định dùng người quen biết của Hayden hỗ trợ cho mình. Hắn không muốn trong tương lai sẽ bị người đại diện và kế toán thông đồng lừa dối. "Thuê bọn họ rất đắt phải không?"
"Đương nhiên, nhưng chi phí bỏ ra sẽ tỷ lệ thuận với chất lượng phục vụ." Hayden trả lời.
"Để tôi suy nghĩ thêm đã, việc tìm trường học như thế nào rồi? Bây giờ tôi chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này (phía Nam thành phố)..." Tống Á chuyển chủ đề nói chuyện.
"Vẫn còn lâu nữa mới tới khai giảng. Dựa theo thu nhập trong tương lai của cậu, cậu hoàn toàn có thể cân nhắc tới những dự định cao hơn. Chi bằng suy nghĩ một chút về các trường trung học tư nhân, như vậy cậu sẽ có thêm rất nhiều sự lựa chọn." Mỗi lần nhắc tới trường học, Hayden lại gãi đầu. Dựa theo những yêu cầu và dự định của Tống Á thực sự là rất khó để tìm được một trường học phù hợp.
"Cũng được..." Tống Á trả lời lấy lệ.
Hayden rời đi, Tống Á vội vàng đi tìm Goodman.
Một thời gian dài không gặp, quy mô của văn phòng luật sư Goodman cũng đã lớn hơn. Anh ta đã thuê lại nguyên cái văn phòng đối diện văn phòng thuê lúc đầu. Bên trong văn phòng mới rộng rãi hơn rất nhiều, còn có thêm cả một thư ký nữa.
"Kế toán viên chuyên nghiệp sao?" Goodman suy tư: "Nếu như ngại những văn phòng lớn đắt tiền, thì ở Chicago có rất nhiều văn phòng nhỏ, có những nơi thậm chí chỉ có một kế toán viên chuyên nghiệp. Bọn họ chủ yếu là phục vụ cho đối tượng tầng lớp old money*, hai bên có truyền thống hợp tác qua từng đời từng đời một, gốc gác và uy tín thực ra so với các văn phòng lớn cũng không chênh lệch quá nhiều. Nhưng những người này vàng thau lẫn lộn, luôn có khả năng gặp phải kẻ lừa đảo, còn ở các văn phòng lớn thì không lo gặp chuyện này."
(*) Tiền cũ: người giàu có nhiều đời.
"Anh có thể giới thiệu một người nào đó không?" Tống Á hỏi gã.
"Để xem, cậu có huyết thống người Hoa đúng không!?" Goodman đột nhiên có một ý tưởng. "Người Hoa có khả năng tính toán tốt. Rất nhiều người Hoa đang làm công việc này, uy tín so với những nhóm người khác cũng tốt hơn nhiều. Hơn nữa bọn họ lại tương đối kín tiếng, quan hệ xã hội cũng không phức tạp như người Do Thái... Nhưng bọn họ cũng có khuyết điểm. Rất nhiều người Hoa tự do làm nghề này có liên quan tới các băng đảng của Trung Hoa. Hơn nữa trong quan niệm quản lý tài sản có đôi khi rất bảo thủ, có đôi khi lại rất liều mạng."
Tống Á cảm thấy khá thích thú. Nhờ sự trợ giúp của Goodman hắn phỏng vấn vài vị kế toán viên chuyên nghiệp người Hoa Kiều. Từ đó hắn chọn lựa được một người cũng mang họ Tống. Tống A Sinh, chừng năm mươi tuổi, không tiền án tiền sự, đã phục vụ một thời gian dài cho một gia tộc Hoa Kiều ở phố người Hoa này. Ông ta là một con người rất bình dị, lại còn là người Ninh Ba nên có thể trao đổi bằng tiếng phổ thông Trung Quốc với Tống Á.
Một thời gian không lâu sau khi ký hợp đồng với Tống A Sinh, số tiền từ bản hợp đồng với Daniel của Tống Á đã được chuyển khoản tới.
Bởi vì giá bán đĩa than đắt hơn so với giá bán của băng cassette nên lần trước với một triệu bản đĩa hát được bán ra đạt ba phần trăm đã mang đến cho Tống Á thu nhập đầu ước chừng hai trăm nghìn đô, trừ đi mười phần trăm trả thù lao cho Hayden cùng Tống A Sinh, hắn còn trong tay một trăm tám mươi nghìn đô.
"Tiếp theo, nhanh chóng hối thúc bên SBK trả tôi mười phần trăm lợi nhuận lần đầu." Tất cả đều được giải quyết ổn thoả, Tống Á vui vẻ giao phó công việc cho người quản lý của mình.
"Tôi hiểu rồi, cậu chủ cứ yên tâm."
Tống A Sinh có dáng người gầy gò, ông đeo một cái mắt kính monocle rất hiếm thấy trên mắt. Ông mang văn kiện cất kĩ: "Cậu còn có việc gì cần tôi làm không, thưa cậu chủ."
Từ "cậu chủ" vang lên bằng chất giọng Ninh Ba làm cho Tống Á rất dễ chịu: "Có một người bạn đề nghị tôi thành lập một công ty phối âm, mục đích chủ yếu là để quản lý bản quyền các bản phối âm của tôi, ông thấy thế nào?"
Đề nghị này là của Dyle. Anh ta đã nhìn thấy ý đồ phát triển mới của Tống Á về phối âm với đàn Synthesizer, nên nói điều đầu tiên nhất định là phải cầm được bản quyền trong tay.
"Kiểu công ty mang tính chất này chi bằng đăng ký ở bang Delaware chẳng phải được rồi sao. Việc thu thuế hay pháp vụ các phương diện đều rất thuận tiện..." Tống A Sinh đề nghị.
Tống Á lựa chọn tin tưởng vào một con người chuyên nghiệp. "Vậy được, ông cứ làm theo như vậy đi, phải đăng ký nhanh một chút, tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, có văn kiện gì cần sự cho phép của người giám hộ ông cũng chuẩn bị kĩ càng trước rồi giao cho tôi."
"Vậy về tên của công ty thì sao?" Tống A Sinh hỏi.
"Ừm..." Tống Á suy nghĩ. "Cứ dùng biệt danh của tôi APLUS cũng được, APLUS, ông cảm thấy thế nào?"
"Rất hay, rất hay, tên rất hay." Tống A Sinh liên tiếp gật đầu.