Bước xuống lầu, bỗng một làn gió lạnh thổi ngang qua người, Tống Á chợt tỉnh táo suy nghĩ lại một chút. Tuy rằng vấn đề thực tế chưa thể giải quyết được, nhưng mục đích của việc tìm người tư vấn pháp lý đã hoàn thành rồi, ít nhất cũng giúp được hắn hiểu hơn về vấn đề bản quyền của bài hát.
"Dựa vào tư vấn của Goodman, việc quan trọng trước mắt lúc này là đem ca khúc Thrift Shop làm thành một bản demo, sau đó cùng với bản nhạc gốc, mang sang cho hiệp hội nhạc sĩ kia để lập hồ sơ và cuối cùng tìm một người đại diện đáng tin cậy."
Nghĩ xong thì hắn liền đi làm ngay, hắn tìm được một cái buồng điện thoại có dán giấy màu vàng, tìm ra số điện thoại của ASCAP và quay một dãy số, gọi điện trực tiếp tới đó.
Sau một hồi chờ đợi khá lâu, điện thoại đã được chuyển tiếp, phía bên kia hỏi rõ mục đích, sau đó lại là một loạt chuyển, chờ, chuyển, chờ…
Thừa lúc đang rảnh rỗi, hắn bắt đầu lập kế hoạch sao chép lại bản demo.
"Nếu như là bản demo, chắc chắn rằng không thể giải quyết bản demo này một mình được, phải tìm một người khác trợ giúp… quên đi, hiện tại chắc không thể tìm được ai giúp đỡ mình được."
Trước kia Alexander Tống là người thổi kèn chính của dàn nhạc ở trường học. Năng lực của cậu ta về âm nhạc không đến nỗi nào và còn biết về phổ nhạc nữa, hắn đúng là có thể dựa vào thiên phú sẵn có của thân thể này. Hơn nữa, sau khi xuyên không, trình độ tiếng Anh của Tống Á thay đổi đáng kể, đó là những nguyên do khiến hắn có thể đem bài hát Thrift Shop cắt sửa các kiểu, rồi trở thành bản hit trong cái thời đại này. Chẳng hạn như bỏ đi vài câu "kêu gọi" trong phần mở đầu chẳng ra làm sao kia, thay đổi lại phần âm thanh điện tử, bỏ đi vài phần ca từ nghe không rõ (có thể trong thời đại này còn không có), còn có 'honky' tự chế của ca sĩ người da trắng nữa…
Nhưng những thứ này chưa đủ, hiện tại Tống Á cảm thấy rất nhạy cảm. Hơn nữa khả năng sáng tác nhạc đều dựa vào "thiên khải" mà có được, rất nhiều thứ hắn không hề biết giá trị, ghi bản demo là quá trình sáng tác, nếu để cho người ngoài tham dự vào, rất có thể bị lộ ra sơ hở.
Điện thoại cuối cùng cũng có người ở đầu dây bên kia bắt máy, trả lời rằng nếu đơn thuần nói về việc lập hồ sơ thì quy trình căn bản vô cùng đơn giản. Hiệp hội nhạc sĩ cũng có một văn phòng làm việc ở tại Chicago, đối phương hẹn Tống Á đến địa chỉ hắn cung cấp rồi làm theo hướng dẫn là được.
"Vậy thì cần sao chép rõ ràng lại bản demo ngay vì thời gian vô cùng cấp bách. Ở trường học, thiết bị được trang bị đầy đủ, nhưng có phần hơi khó khăn. Dù sao đi chăng nữa nhất định phải thử, tốt nhất là giải quyết toàn bộ trong một hôm luôn. Ngày mai hắn sẽ đi làm hồ sơ, nếu không làm kịp thì bỏ qua bản demo, chỉ đem lời và nhạc đi vậy."
Bởi vì có cuộc hẹn với đối phương vào chiều mai, Tống Á tiện thể đi chợ trời gần khu phố của người Hoa. Hắn đi dạo một chút rồi ghé vào cửa hàng đồ cũ, mua hai cuộn băng trắng và một chiếc đồng hồ điện tử bằng nhựa cực kỳ rẻ, có màn hình LCD, MIC, lại là hàng hiệu CASIQ.
Thời gian một buổi sáng trôi qua rất nhanh. Tống Á cảm giác hơi đói, song hắn lại không dám vào các nhà hàng quanh đó vì quá đắt. Thật vất vả mới tìm được một quán ven đường của người da trắng, hắn bèn mua một cái hot-dog để lấp đầy cái dạ dày đang trống rỗng.
"Sáng hôm nay tiêu hết nhiều tiền quá, ôi trời, tôi đây nghèo quá rồi... Đây là sự sỉ nhục với người xuyên không."
Hắn vừa gặm chiếc hot - dog còn đang nóng vừa nhìn về hướng tàu điện ngầm đang tới. "Thiên khải" không biết khi nào mới tới lần nữa, nghĩ như thế nào cũng không thể hoàn toàn treo cổ trên một thân cây được, "Tìm luật sư thì rất tốt, chỉ có điều nếu tìm đến một luật sư như Goodman thì thật chán nản. Một giờ tư vấn pháp lý cũng lấy 35 đô la, hai trang giấy mỏng dính thì chém tới 10 đô la… Hay là mình cũng đi làm luật sư nhỉ? Chung quy làm luật sư cũng có cái lợi, thêm nữa họ cũng gần như thuộc tầng lớp thống trị vì họ chính là người phát ngôn của giai cấp thống trị, sau này học qua cũng sẽ không bị họ lừa."
Bây giờ hắn mới có lớp 9, tương đương với trình độ trung học, tất cả mọi thứ vẫn còn sớm. Hiện tại, thu demo mới là chuyện quan trọng hàng đầu cần phải hoàn thành. Ở trên xe, Tống Á không ngừng nhịp nhịp tay trên đùi, miệng lẩm bẩm.
Ban đầu khi xuyên không, việc thân thể này có thiên phú âm nhạc, đối với hắn cũng không đáng quan tâm cho lắm. Hắn không thưởng thức nổi những ca khúc hát rap như tụng kinh nhưng hắn lại không lường trước được sau gần một tháng phấn đấu, cuối cùng hắn cũng cố gắng đem được cảm xúc với âm nhạc trở về. Hắn muốn thử một phen để đổi đời.
Quay trở về trường học, hắn trực tiếp đi vào phòng giáo viên, tìm cô giáo dạy Âm nhạc.
"Em vô cùng xấu hổ khi không chú tâm vào tiết học Âm nhạc. Bởi vì các môn học khác đề cao thành tích, em đành phải bỏ qua sự yêu thích môn Âm nhạc, em thực sự rất hối hận."
"Xin cô hãy cho em thêm một cơ hội nữa."
"Đúng vậy, buổi sáng em cảm thấy tinh thần không được thoải mái, nên em liền xin nghỉ, bây giờ đã khá hơn rồi…"
"Không sao đâu ạ, hiện tại bây giờ em hoàn toàn khỏe rồi, cô xem, nếu không tin, em có thể nhảy một lần cho cô xem."
"Em muốn mượn một ít dụng cụ trong nhà kho nhạc cụ."
"Không có, em đâu phải dạng người mang con gái nhà người ta đi trốn đâu?"
"Cô quá đề cao em rồi, em làm gì tới nỗi ấy… hoặc là cái gì khác…"
"Em thực sự xin lỗi vì sai lầm trong mấy ngày qua, em xin hứa: Nhất định luyện tập thật chăm chỉ, sớm ngày lấy lại được phong độ."
"Em lúc trước chính là người thổi kèn chính, cho em cơ hội đi ạ!"
"Em cam đoan sẽ không tái phạm lại lỗi này thêm một lần nào nữa… Oa cái dây chuyền này là cô mua à? Thực sự rất là đẹp."
"Đúng, rất hợp với cô…"
"Thành thật mà nói, em cảm thấy phẩm chất của cô giáo Cheryl kia thật tệ… Đúng, đúng, đúng, cô ấy để kiểu tóc như vậy kết hợp với đôi hoa tai to thật sự quá buồn cười."
"Cô ấy hoàn toàn không có khả năng so sánh với cô."
"Xin lỗi, em biết không nên nói xấu những giáo viên khác, nhưng cô biết mà, tính em vốn thật thà, có sao thì nói vậy…"
Sau một loạt những lời tâng bốc, những câu hứa hẹn, cuối cùng đã làm cô giáo Âm nhạc cảm thấy hài lòng, như toại nguyện, hắn lấy được chìa khóa của nhà kho cất trữ dụng cụ âm nhạc.
Mở khóa cửa, Tống Á đem băng nhạc mới mua bỏ vào máy ghi thẻ kép Sony, sau đó cắm máy đếm nhịp của Canada vào.
"I'm gonna pop some tags, only… khụ khụ"
"I'm… không đúng không đúng, một lần nữa lại từ đầu ghi lại."
"I'm gonna…I'm gonna… ai, con m* nó lại sai rồi."
Lúc mới bắt đầu, mọi việc vô cùng chật vật, sai lệch lung tung, Tống Á như cảm thấy chỉ muốn đập đầu tự tử cho xong. Sau khi tan học, thời gian hoạt động của các câu lạc bộ cũng kết thúc. Tống Á đợi đến lúc cô giáo dạy Âm nhạc gõ cửa bước vào. Trước mắt cô giờ đây là một thầy tu trẻ học lớp 9, được sinh ra để niệm Phật nhưng lại bị bắt đi đọc rap.
Hiệu quả của sản phẩm hoàn toàn không thể làm cho người khác cảm thấy hài lòng, nhưng cơ bản là phù hợp với nhạc phổ của bản gốc, vậy là được rồi. Mục đích chính là bảo vệ bản quyền, giá trị nghệ thuật không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Hướng về phía cô giáo Âm nhạc nói lời cảm ơn, hắn vội vã đi về nhà. Buổi tối hắn kéo Tony ra ngoài, bắt đầu ngả bài với cậu ta.
"F*ck you!" Tony vừa nghe qua, quả nhiên thực sự nổi giận, cái này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tống Á.
Bây giờ, ở trong mắt Tony, album đầu của Lowry đúng là thành công đến gần ngay trước mắt. Cậu ta thực sự không thể nghi ngờ đến việc sẽ phát sinh thêm chuyện. Đến lúc đó, khi Lowry trở thành ngôi sao, cậu ta sẽ theo phía sau giúp một tay, rồi sau đó chờ đợi để được nổi tiếng. Đối diện với người em trai 15 tuổi này, tuy nghe cậu em nói nắm chắc ca từ và giai điệu của bài hát, nhưng nghĩ cách cho nó vào trong album mới của Lowry thì lại là một chuyện khác.
Cái này không gọi là suy nghĩ nghĩ viển vông thì là gì, cái này gọi là đồng tiền che mờ con mắt.
Hắn cho rằng Tống Á chính là ghen ăn tức ở với sự thành công của Lowry. Hắn nghĩ Tống Á tuy vụng về, nhưng vẫn muốn tìm một cái lý do để cố gắng vào bàn chia tiền!
Lúc làm tùy tùng sai vặt cho Lowry Bé, tham gia vào công việc quan trọng của Lowry Bé, cùng nhau chia tiền thì lại là một chuyện khác! Tony học hành tuy không giỏi nhưng đối với chuyện này hắn lại không ngu một chút nào.
"Mày đúng là loại cặn bã, sao tao lại có thằng em trai như mày chứ. Nếu như mày không phải em trai tao, thì mày có tin tao đem vặn cổ mày xuống không!" Hai tay Tony nắm lấy cổ áo của Tống Á, đem cả người hắn treo lơ lửng trên không, "Mày sao lại trở nên tham lam như vậy… Ngu xuẩn… Tao đã sớm phát hiện ra mày có chuyện mờ ám, không bình thường mà. Alexander trước kia đi đâu rồi?"
"Này! Này…"
Trái lại, Tống Á không ngờ tới Tony phản ứng ghê gớm như vậy, xem chừng cậu ta thật sự rất coi trọng tình anh em với Lowry.
"Đừng xúc động, anh nghe em giải thích đã!"
"Nói đi!" Tony đem thả Tống Á xuống.
"Khụ khụ, đầu tiên em muốn nói rõ, em hoàn toàn có thể không thông báo cho anh chuyện này trước, mà em nhẽ ra có thể tìm cơ hội để gặp mặt Lowry cùng với ông chủ công ty một lần. Nhưng trước tiên em vẫn muốn cùng anh trao đổi bởi vì anh là anh trai em, em tôn trọng anh."
"Tiếp theo nếu không có bài hát mới này thêm vào, album mới của Lowry tuyệt đối sẽ không thành công đâu, bởi vì ngày hôm đó, em vô tình nghe lén được cuộc đàm phán của người đại diện với ông chủ công ty…"
"Chỉ phát hành bảy nghìn hộp đĩa đầu tiên, không có đĩa vinyl, không có đĩa CD, bảy nghìn băng cassette… Đây có phải là một album thành công không?"
"Tại sao em muốn lừa anh, chuyện này chẳng bao lâu nữa sẽ biết rõ chân tướng như ban ngày."
"Anh định buông xuôi bỏ mặc vị trí của bạn bè, vứt bỏ toàn bộ tình cảm hay sao? Nghĩ lại, anh nói album của Lowry và Aiur hơn mười mấy bài, vậy anh thấy có một bài nào nghe xuôi tai chưa? Có bài nào có thể thành bản hit không?
"Album đầu tiên bán được bảy nghìn, cậu ta liệu còn có thể phát hành album thứ hai không? Cậu ta không có cơ hội để bồi tiền vào việc phát hành album thứ hai, thì lấy cái gì nuôi sống anh và Muffler, hơn nữa bây giờ còn có AK, Aiur…"
"Đúng đúng, em thay đổi, em trở nên tính toán vụ lợi, nhưng thay đổi như này đối với chúng ta là chuyện tốt! Em giống như anh, muốn rời đi khỏi cái nơi quỷ quái này. Anh muốn cả một đời sống ở cái nơi khỉ gió này sao?"
"Bài hát này của em có lấy cảm hứng từ là lần đi dạo ở cửa hàng second-hand, chính là ngày quay MV đó…"
"Đương nhiên em đảm bảo với anh, bài hát này tuyệt đối 100% có thể thành công!"
"Anh quên em chính là người thổi kèn chính của trường sao?"
"Được rồi, anh có thể không tin em, em cũng không mong chờ anh tin, nhưng thực sự dựa vào độ hiểu biết của anh, vừa nghe xong thì anh nhất định có thể hiểu rõ chứ?"
"Trước tiên anh nên nghe thử qua ca khúc này đã?'
Suốt một ngày vừa hát vừa nói liên tục, cổ họng của Tống Á giờ sắp không ra hơi nữa rồi. Cuối cùng Tony cũng nửa tin ngửa ngờ, tạm thời xem như vượt qua cửa ải.