Chereads / Chicago 1990 / Chapter 15 - Chương 15: Vào nghề

Chapter 15 - Chương 15: Vào nghề

Mượn cơ hội lúc ăn pizza, Tống Á quan sát một cách tỉ mỉ góc trưng bày giải thưởng và thành tích trong phòng làm việc. Thân làm ca sĩ, lão Joe chỉ có một cái cúp chứng nhận đã bán được mười nghìn đĩa nhạc có thể là đã được trao từ những năm 1960. Nói cách khác, Thrift Shop rất có thể sẽ giúp lão Joe đạt đến đỉnh cao mới trong sự nghiệp ca sĩ của mình sau nhiều năm nghỉ hưu.

Cũng khó trách vừa rồi ông ta bảo Pablo "Đừng làm cho mọi việc trở nên quá phức tạp" hiện tại chỉ e rằng ông ta còn mong bài hát này sớm được ra mắt hơn cả Tống Á.

Pablo đúng là rất có quyền thế, nhưng lão Joe mới là trụ cột lớn nhất của công ty âm nhạc này. Biểu hiện của ông ta bây giờ có thể nói là cực kì cuồng nhiệt. Ăn xong pizza ông lập tức chú tâm vào tập luyện, thái độ so với Lowry Bé và Lão Morgan tích cực hơn nhiều. Thời gian nghỉ ngơi nhàn rỗi, ông vừa ôm điện thoại vừa không ngừng chơi trống hoặc keyboard. Bên cạnh đó, ông còn hẹn trước mấy công ty chuyên hòa âm phối khí lớn, cố gắng đuổi kịp deadline. Tống Á nghe được mấy cuộc điện thoại của ông ta phần lớn thời gian đều là nói về tiền bạc.

Lão Joe dốc hết vốn liếng ra như thế đối với Tống Á đương nhiên là chuyện tốt, hai người đều nhất trí với nhau về mặt lợi ích.

Nhưng Pablo lại khác, trong việc hợp tác sản xuất đĩa nhạc mới của Lowry Bé, ông ta và Tống Á không có xung đột. Xung đột chủ yếu vẫn là cái vấn đề cũ kia: Bản quyền lời bài hát. Sau khi nổi giận đùng đùng xông ra khỏi văn phòng của lão Joe, ngay lập tức Pablo đi tìm Lowry Bé, bảo Lowry Bé sửa lại lời bài hát, trong khi chưa được sự đồng ý của Tống Á.

"Này, nhóc con."

Trong văn phòng, lão Joe vừa tố cáo chuyện này với Tống Á vừa đẩy cậu đến phía trước cửa sổ: "Cậu nhìn thấy mấy cô gái kia không, mấy cô nàng kia ấy..."

Sắc trời dần tối, khoảng đất trống đối diện câu lạc bộ đêm tụ tập một đám nam nữ, bọn họ tự động đứng thành những vòng tròn, giữa vòng tròn thỉnh thoảng lại có vài người lên thi đấu các thể loại "Battle". Bất kể là vừa rap vừa khoa tay múa chân hay là nhảy mấy điệu hiphop, đều có thể làm cho đám đông xung quanh cứ chốc lát lại phát ra từng đợt reo hò phấn khích cùng với thán phục, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

"Tôi không nhìn thấy rõ mặt lắm..." Tống Á híp mắt lại cố hết sức để phân biệt.

"Tôi không bắt cậu phải nhìn người nào đó, ngớ ngẩn."

Lão Joe chỉ vào bên kia: "Nói như thế này đi, Eric của chúng ta, chính là cái gã lùn lùn còi cọc điều chỉnh âm thanh ấy, bây giờ chỉ cần mở cửa xuống dưới kia, chọn bất kỳ cô nàng nào trong đám rồi nói: "Chào, em hát rất hay, anh cảm thấy rất thích em, có thể đi cùng anh lên văn phòng đối diện kia không, chúng ta thử thu âm được chứ..." mấy câu kiểu như vậy, cậu đoán sẽ có tình huống như thế nào?

"Bị đánh?"

"Không! Tôi dám cá với cậu, tầm 70%, không, phải 80% các cô nàng, dù là một giây trước còn rúc vào trong ngực bạn trai, một giây sau cũng sẽ không một chút do dự đi theo Eric. Sau đó trong phòng thu âm các cô sẽ bị cậu ta lừa dăm ba câu rồi lột sạch quần áo, đè xuống ghế sofa đổi các kiểu tư thế X!"

"Ặc..."

"Những cô nàng kia làm như vậy là vì cái gì? Đúng rồi? Vì cái gì vậy?"

"Vì giấc mơ trở thành ngôi sao chăng?"

"Giấc mơ trở thành ca sĩ nổi tiếng, trở thành minh tinh, giấc mơ được mọi người chú ý, được mọi người bàn tán, được người khác theo đuổi, được người hâm mộ yêu mến, giấc mơ xài những món đồ xa xỉ, có cuộc sống hạng sang, đàn bà con gái chẳng phải đều thích mấy thứ này sao!" Lão Joe liệt kê ra một đống lý do: "Đặc biệt là mấy cô nàng dưới kia. Câu lạc bộ đêm ở đó còn chưa mở cửa, vậy mà đã sớm chạy tới đây vừa hát vừa nhảy, lại còn chạy đi khắp nơi kết thêm bạn bè để mở rộng quan hệ, cậu nghĩ đơn giản chỉ để chơi thôi à?"

"..."

Lão Joe hiện rõ vẻ bất đắc dĩ trên khuôn mặt: "Thằng nhóc này mới rồi ở trước mặt Pablo khôn khéo như đám dân Do Thái mà bây giờ sao lại trở nên ngu ngốc như vậy! Mấy cô nàng ấy muốn vào nghề, muốn vào nghề đấy biết chưa! Nếu chỉ cần lên giường một lần mà có cơ hội tiến thân thì mấy cô nàng luôn rất sẵn sàng, cậu đã rõ chưa?

Tống Á dĩ nhiên hiểu, lão Joe lấy cái ví dụ này đơn giản là muốn thúc đẩy hắn thỏa thuận với Pablo càng sớm càng tốt. Thật vậy, đến bản thân mình bây giờ còn chưa vào nghề, trên vấn đề kinh tế nếu mà cứ xoắn xuýt quá thì có khả năng kết quả sẽ ngược lại với mong đợi: "Tôi tôn trọng ông, ông chủ, nhưng Pablo nhất định phải đoạt được bài hát của tôi, thật sự là... không thể chấp nhận được."

"Nếu như mỗi người đều chịu nhường nhau một bước, năm mươi năm mươi, cậu có đồng ý không?" Lão Joe đưa ra một điều kiện mới.

Tống Á suy nghĩ một lúc: "Cũng được." Hắn gật gật đầu, tuy rằng hắn không thích Pablo cho lắm, nhưng đối với thái độ của lão Joe thì rất hài lòng.

"Vậy được, về phía Pablo, tôi sẽ đi nói chuyện với ông ta. Bây giờ cậu gọi điện thoại cho luật sư, chúng ta mau chóng giải quyết tất cả vấn đề ở đây đi!"

Lão Joe chỉ chỉ điện thoại trên bàn làm việc: "Tôi phải nhắc cậu, nếu như không phải là bởi vì chuyện này đối với tất cả mọi người đều có lợi, thì Pablo tuyệt đối không phải là loại dễ chơi. Ông ta đại khái có thể cứ thuận theo ý cậu, lừa cậu ký vào hợp đồng làm ăn rồi mới bắt đầu giở trò! Pablo đã rất kiềm chế rồi đấy, ông ta có quan hệ với xã hội đen, Lowry Bé cũng có, tôi cũng vậy. Công ty âm nhạc của tôi cũng có cổ phần từ mấy băng đảng đó. Trong khu người da đen, cậu không thể trông cậy vào luật sư cũng như cảnh sát nào đâu. Cậu cũng lớn lên ở nơi này, trong lòng hẳn phải biết rất rõ…" Tay ông ta nắm lại thành nắm đấm gắng kiềm chế để không đấm xuống. "Hiện tại mọi người vẫn coi cậu như người một nhà, mấy cái mánh khóe của đám người da trắng cậu càng ít dùng càng tốt."

"Tôi hiểu."

Tống Á đồng ý, nhìn Lão Joe đi ra khỏi văn phòng. Hắn đóng cửa lại, lấy danh thiếp của Goodman ra khỏi túi, gọi một cú điện thoại cho anh ta.

"Xin chào, đây là Văn phòng Luật sư Goodman, hiện tại đã hết giờ làm, xin để lại lời nhắn…" Điện thoại tự động chuyển sang hộp thư thoại.

"Vâng... chào anh Goodman, tôi là Alex lúc trước từng đến văn phòng, Alexander Tống, tôi có việc gấp cần tham khảo ý kiến của anh, nếu như anh hiện đang nghe máy, tôi chấp nhận trả năm mươi đô la một giờ…"

"Két" Một tiếng động vang lên truyền qua ống nghe: "Này Alex, tôi là Goodman đây, cậu định thanh toán như thế nào? Chỗ tôi không ghi sổ nợ nha."

"Chào anh Goodman, tôi sẽ trả bằng tiền mặt hoặc chi phiếu, tôi cam đoan." Tống Á đáp.

"Chuck."

"Cái gì cơ?"

"Chuck Goodman, gọi tôi là Chuck cũng được, có chuyện gì muốn hỏi ý kiến, cậu nói đi, tôi bắt đầu tính giờ rồi."

"Được rồi." Tống Á kể hết tình huống hiện giờ của mình cho đối phương biết.

"Đầu tiên, tôi không có trình độ của một nghệ sĩ, cũng không am hiểu ngành âm nhạc cho lắm. Ngành công nghiệp mà cậu đang tham gia là một ngành rất phức tạp, nào là album, đĩa đơn, album hợp tác, album chọn lọc, album tổng hợp gì gì đó… Tất cả những cái này, mỗi dạng có một tỷ lệ chia chác lợi nhuận khác nhau cho tác giả ca khúc, không cẩn thận rất dễ chịu thiệt. Cho nên tôi đề nghị cậu nên tìm một chuyên gia để giúp đỡ."

"Thứ hai, tôi cũng không quen biết những chuyên gia trong lĩnh vực này, đặc biệt là ở phía Nam thành phố. Có điều cậu đã nói là không có người nào để có thể tin cậy được, vậy thì chi bằng cậu cứ tin cậy vào những người nổi tiếng nhất là được. Họ vừa có thế lực, vừa chuyên nghiệp, quan hệ ở vùng Chicago đảm bảo là rất rộng. Cậu vừa có thể yên tâm, lại hạn chế gặp phải những rắc rối. Đương nhiên, việc bị bắt nạt là điều không thể tránh khỏi, đối với người mới như cậu có lẽ bọn họ sẽ lấy tới 10% hoa hồng."

"Thứ ba, cậu đừng ngại ký hợp đồng với một người đại diện. Đầu tiên một hợp đồng đại diện thông thường sẽ có hiệu lực trong ba năm. Tuy nhiên cậu là người mới, pháp luật chỉ cho phép ký một năm. Nhỡ gặp người đại diện không tốt, cùng lắm đủ một năm thì đá hắn đi. Mà cậu còn là trẻ vị thành niên, xảy ra vấn đề gì pháp luật sẽ có thiên hướng bảo vệ cậu hơn. Cậu cũng không cần sợ bọn họ không thèm ký hợp đồng với cậu. Theo như cậu vừa kể, sau khi ký hợp đồng quản lý, công ty quản lý chỉ cần cử một người đến làm đại diện là lấy được 10% hoa hồng, bọn họ không có lý do gì để không làm, trừ khi trên thế thế giới có người ngại giữ nhiều tiền? Có hàng tá nghệ sĩ dưới bàn tay của những người đại diện, thêm cậu cũng chẳng phải là nhiều".

"Cuối cùng vẫn là câu đó, nếu cậu tham gia giới này về sau có thể tranh thủ trở thành hội viên hiệp hội nhạc sĩ, lúc đó lợi ích lại càng nhiều hơn."

Hai lần hỏi ý kiến, Goodman đều nhắc đến việc vào nghề. Vừa rồi Lão Joe cũng nhấn mạnh việc này, bọn họ đều có khuynh hướng cứ vào nghề được cái đã rồi muốn gì thì nói sau. Tống Á lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn đám thanh niên nam nữ đang hát nhảy trong gió lạnh trên đất trống kia, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, dựa theo số điện thoại mà Goodman cung cấp, hắn gọi điện cho một trong những công ty quản lý nghệ sĩ lớn nhất toàn nước Mỹ WMA (Công ty Quản lý William Morris).

Bàn chuyện cùng WMA thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng, Tống Á như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng của Lão Joe.

"Thế nào?"

Lão Joe cùng Pablo đang đứng bên ngoài phòng thu âm nói chuyện phiếm, xem ra là đã thỏa thuận xong.

"Ông Pablo..." Tống Á nhìn Pablo xin lỗi cười cười. "Người đại diện của tôi ngày mai sẽ tới."

"Thế này chẳng phải xong rồi sao! Mọi người cùng nhau cố gắng, sớm ngày cho ra mắt album mới!" Lão Joe vỗ vỗ vai hai người.

Pablo xị mặt, nửa phút sau cũng bĩu môi cười, giơ nắm đấm ra, Tống Á nhanh chóng chạm tay với ông ta một cái.