Chereads / Chicago 1990 / Chapter 21 - Chương 21: Tuần thứ hai

Chapter 21 - Chương 21: Tuần thứ hai

Aiur có cảm xúc như vậy Tống Á có thể hiểu được, nhưng thật sự hắn không thể đồng ý với quan điểm của Aiur. Chịu chút oan ức thì có sao đâu, làm việc với người không thích là việc vô cùng bình thường trong xã hội, ở Trung Quốc cũng vậy mà nước Mỹ cũng như thế. Một khoản tiền lớn như vậy ở gần ngay trước mắt, anh ta không đi kiếm thì người khác sẽ kiếm. Kết quả lại là làm lợi miễn phí cho Pablo và những người anh ta chán ghét. E rằng những người đó vừa kiếm được tiền vừa cười anh ta là một kẻ ngu ngốc, đạo lý đơn giản như thế mà Aiur còn không hiểu sao?

Nhưng Tống Á cũng không muốn tiếp tục khuyên nữa. Nếu như kích động Aiur, có một ngày nào đó anh ta không kiềm chế được, sẽ thật sự cầm súng giết người. Mà Tony, anh họ của hắn, vẫn còn đang làm "người hầu" của Lowry Bé... Không, theo như lời của Tony thì đó là giúp đỡ "người anh em thân thiết."

An toàn là trên hết.

Tuần thứ hai, qua giai đoạn nhận tiền để quảng cáo cho tác phẩm mới của Lowry Bé, các DJ trên đài radio Chicago bắt đầu bình tĩnh xem xét, phân tích một cách khách quan bài hát "Thrift Shop". Không có gì bất ngờ xảy ra, bài hát được đánh giá rất cao. Siêu thị, nhà hàng và các cửa hàng đều lần lượt đưa bài hát này vào danh sách nhạc nền. Tại trường học cũng thỉnh thoảng vang lên giai điệu quen thuộc từ miệng của các học sinh. Đặc biệt là tất cả cửa hàng second-hand lớn nhỏ, bọn họ đều coi nó là "ngành" ca. Tác phẩm đầu tay của Tống Á cơ bản đã thành công.

Tại tiểu bang Illinois* chỉ trong vòng mười ngày bảy nghìn đĩa cassestte đã hoàn toàn biến mất trên các kệ hàng, sau đó Công ty Âm nhạc Old Joe phải gấp rút sản xuất thêm mười nghìn băng cassestte để đưa ra thị trường.

(*) Illinois là tiểu bang thứ 21 của Hoa Kỳ, gia nhập liên bang năm 1818. Illinois là tiểu bang đông dân nhất vùng Trung Tây nước Mỹ và đứng thứ năm toàn liên bang về dân số. Chicago nằm ở phía Đông Bắc là thành phố lớn nhất và trung tâm kinh tế hàng đầu tại Illinois.

Được lão Joe và Pablo âm thầm ủng hộ, bước tiếp theo sẽ tập trung tuyên truyền lên phía Đông Bắc, chính là thị trường New York. Đây là khu vực trung tâm nơi có nền công nghiệp sản xuất đĩa nhạc lớn nhất nước Mỹ. Bọn họ cũng dự định trong sáu ngày sẽ tấn công vào năm thành phố lớn bao gồm: New York, Philadelphia, Boston, Baltimore và Washington. Hy vọng việc này có thể giúp ablum Lowry Đời Hai có một vị trí tốt trong TOP200, đây chính là bảng xếp hạng những Album bán chạy nhất hằng tuần.

Tống Á cảm giác bài hát "của mình" như đã trở thành cơn sốt chỉ sau một đêm.

Nhưng mà thực tế thì rất tàn khốc.

Buổi tối thứ Sáu, Tony điện thoại tới, lần này bọn họ đã bị đụng đầu vào tấm sắt.

Tại trạm tuyên truyền thứ nhất, bọn họ bị lạc lối trong biển truyền thông vô tận ở New York, hai cuộc phỏng vấn trên radio, một buổi biểu diễn quy mô nhỏ nhưng tất cả vẫn không gây nên sự chú ý gì.

Ở Philadelphia, trong cuộc phỏng vấn lão Joe bị DJ Phill nổi tiếng châm chọc, khiêu khích trước mặt mọi người. Bởi vì Phill dùng ngôn từ quá cay nghiệt nên hai bên thiếu chút nữa đã tổ chức cuộc thi đấu võ thuật bên ngoài phòng phát thanh.

Ở Baltimore, hộp đêm mà Lowry Bé biểu diễn bị một rapper vô danh quấy rối, do tính bồng bột của tuổi trẻ Lowry đáp ứng yêu cầu rap battle với đối phương, nhưng chưa được mấy hiệp đã bị đối phương làm cho tức giận đến á khẩu.

"Ngay trên sân khấu?"

"Ngay ở trên sân khấu, Lowry Bé cầm lấy microphone, miệng vẫn động đậy, nhưng không có âm thanh phát ra, tao cảm giác Lowry Bé khi đó muốn khóc nhưng không thành tiếng, cả người run rẩy. Lúc ấy tao đang chuẩn bị xông lên cho thằng kia một đấm, nhưng Pablo kéo tao lại."

Từ trong điện thoại Tony miêu tả, Tống Á có thể cảm giác được sự xấu hổ của Lowry Bé lúc đấy, Hừmmm... Sau đó, hắn rùng mình nổi hết da gà.

Không chỉ có vậy, nội bộ đoàn tuyên truyền cũng xảy ra vấn đề, mấy lần lão Joe và Pablo cãi nhau kịch liệt, mà Lowry Bé lại bất mãn với lão Morgan không có đủ thể lực đã liên lụy đến tiến độ của toàn đoàn. Cậu ta còn bực tức nói: "Có ông ta thì không có tôi."

"Không trách được bọn họ, thật sự quá mệt mỏi. Bọn tao phải ngủ bù trên máy bay, vừa xuống máy bay là chạy sô ngay, làm liên tục không nghỉ suốt mấy ngày đêm, ngay cả việc ăn cơm hay đi WC đều không có thời gian. Trạng thái này tâm trạng của mọi người đều rất kém. Sách lược tuyên truyền của lão Joe có vấn đề. Có lẽ chúng ta không nên đi New York trước, hành trình cũng không nên sắp xếp quá dày như thế... Ừm... Pablo nói thế đấy." Tony nhớ ra có việc phải nói với Tống Á: "Chủ nhật tuần này mày đừng sắp xếp chuyện khác, bọn họ muốn cùng mày gặp mặt."

"Được thôi..." Tống Á còn có thể nói từ chối được sao, hiện tại tất cả đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi.

Chủ nhật, Tống Á gọi người đại diện Hayden cùng đến Công ty Âm nhạc Old Joe.

Nhưng bầu không khí hôm nay tại đây có chút không đúng. Hai người da đen đứng ngoài cửa mặt lạ hoắc, một người vô cùng cảnh giác quan sát bốn phía, một người khác phụ trách soát người Tống Á và Hayden, gã lục soát vô cùng tỉ mỉ. Xe ở cửa hộp đêm phía đối diện cũng nhiều hơn mọi ngày.

"Cái công việc này thật là..." Sau khi vào cửa, hình như Hayden bắt đầu hối hận khi làm người đại diện của Tống Á.

"Không sao đâu, băng đảng cũng phải giảng đạo lý thôi." Tống Á chỉ có thể an ủi anh ta như vậy.

Trong văn phòng của lão Joe đứng đầy người, đằng sau bàn làm việc có một gã da đen khoảng ba mươi tuổi, trên đầu trùm chiếc khăn có hoa văn hình bộ râu kẽm. Trong miệng gã ngậm một điếu xì gà, lười biếng dựa nghiêng vào thành ghế: "Người đến đông đủ chưa? Vậy bắt đầu đi, chúng mày đều ra ngoài đi." Gã phất tay ra hiệu.

Dựa theo kinh nghiệm sống ngày càng phong phú của Tống Á, hiện tại hắn đã có thể phân biệt ẩn ý của các loại hoa văn trên khăn trùm đầu. Ví dụ cái của thằng ET đã chết, phía trên có chữ in hoa 'HELL BOBCAT', biểu thị nó là người thuộc về băng đảng "Mèo Địa Ngục Đuôi Ngắn". Mà hình vẽ ngôi sao sáu cánh trên khăn trùm đầu thể hiện sự thần phục với băng đảng lớn hơn là GD. Tiếp đó GD lại lãnh đạo một băng đảng liên minh gồm FN, Folk Nation. FN trước mắt đối địch với một liên minh có tên là PN, People Nation.

Trong chớp mắt, người trong phòng đã ít đi một nửa: "Tony, mày cũng ra ngoài đi." Pablo vẫn đứng ở chỗ cũ, đuổi Tony ra ngoài.

"Còn thằng da trắng này?" Gã da đen ngồi sau bàn làm việc chỉ Hayden rồi hỏi.

Tống Á trả lời: "Anh ta là người đại diện của tôi."

"Là người một nhà sao?" Gã hỏi tiếp.

"À..." Tống Á không trả lời được, vẫn là Pablo giải vây: "Hayden anh cũng đi ra ngoài đi."

"Được, được." Hayden không dám thở mạnh, vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại sáu người: gã đại ca da đen, Tống Á, lão Joe, Pablo, Lowry Bé và lão Morgan.

"Các ông bắt đầu đi, ngành sản xuất đĩa nhạc tôi cũng không hiểu nhiều, tôi chỉ là cổ đông, kiêm người giải quyết tranh chấp." Thì ra gã đại ca đến từ băng đảng Mèo Địa Ngục Đuôi Ngắn chính là cổ đông của Công ty Âm nhạc Old Joe, khả năng cũng là chỗ dựa xã hội đen của công ty này.

"Tôi muốn xin thay người!"

Lowry Bé lên tiếng đầu tiên, chỉ thẳng về phía lão Morgan: "Bởi vì ông ta, hành trình của chúng tôi mới kéo dài một ngày! Ở trên sân khấu ông ta cũng rất nhiều lần thổi sai."

"Tao có biện pháp nào chứ, tao đã lớn tuổi như vậy rồi."

Lão Morgan rõ ràng không muốn buông tha cho cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, bèn cãi lại: "Tao quá mệt mỏi nên mới vậy, sống qua một trận này là tốt lắm rồi đấy. Dù sao tao cũng không thể đi biểu diễn với cường độ cao như vậy."

"F*ck off, mệt mỏi ư?! Mệt mỏi cái kiểu vừa lên máy bay đã ôm khư khư cái chai rượu, ông là một kẻ nghiện rượu chết tiệt!" Lowry Bé không khách khí bóc trần lời nói dối của đối phương.

"Này! Này! Thằng nhóc, mày không biết phải tôn trọng người lớn tuổi à? Lúc tao được mọi người hoan nghênh mày còn chưa sinh ra đâu! Tao cũng sẽ không giống người nào đó ở trên sân khấu oán hận đến mức khóc nhè!" Lão Morgan phản kích vừa sắc bén lại vừa ác độc.

"MFXXX! Thằng già đáng chết!" Bị nói trúng chỗ đau Lowry Bé nhất thời nổi giận, vùng lao tới, đánh vào người lão Morgan.

"Này! Này!" Lão Joe và Pablo vội vàng tách hai người ra.

Lão Morgan không dám kích thích đối phương nữa, nhìn về phía lão Joe với ánh mắt cầu cứu.

Lão Joe thay Morgan xin lỗi: "Morgan ông uống nhiều rượu như thế là sai rồi..."

"Tôi… Tôi biết sai rồi, tôi thề loại chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa." Lão Morgan mượn lời của lão Joe để tự cho mình cái bậc thang để đi xuống.

"Pablo, ông không phải là người đại diện của hai người bọn họ sao? Ông thấy thế nào?" Gã đại ca nhìn về phía Pablo: "Ông cam đoan tiếp nhận lão Morgan sao?"

"Lão Morgan lớn lên cùng tôi, tôi sẽ không để cho ông ấy thua thiệt." Pablo nhún vai: "Nhưng cường độ tuyên truyền của album lần này ông ấy không thể theo được thật. Trước tiên chúng ta tìm một tay saxophone để thay thế, về sau ở những buổi biểu diễn đơn giản thì lại để cho ông ấy tham gia."

"Pablo, ông..." Lão Morgan vừa định tuôn ra những lời nói thô tục, nhưng rất nhanh liền nuốt trở về.

"Morgan, ông cũng đồng ý làm như vậy sao?" Gã đại ca hỏi.

Lão Morgan oan ức gật đầu.

"Vậy là vấn đề đã được giải quyết. Còn có chuyện gì khác nữa không?" Gã đại ca tiếp tục điều khiển cuộc họp.

Kế tiếp chính là mâu thuẫn của lão Joe và Pablo, Pablo bình tĩnh nói: "Lần này chúng ta làm hỏng buổi tuyên truyền ở New York, tôi cảm thấy không thể tiếp tục làm như vậy. Lục Đại, một công ty truyền thông lớn tại New York đã liên hệ với tôi. Bọn họ nguyện ý giúp chúng ta tuyên truyền và phát hành album, tôi nghĩ việc này cả hai bên đều có lợi."

"Cả hai cùng có lợi? Ha ha..." Lão Joe cười nhạt: "Bọn chúng vừa vào đã muốn chia 30%, đó đều là tiền mà chúng ta vất vả mới kiếm được. Ông ở sau lưng tôi vụng trộm giao dịch sổ sách với bọn họ tôi còn chưa tính sổ với ông đâu!"

"Ông đừng ấu trĩ, Joe." Pablo nói: "Ông vẫn chưa rõ sao? Tình cảnh tuần này chúng ta gặp phải ở New York chính là 'quà gặp mặt' của Lục Đại gửi cho chúng ta. Bằng không tại sao Philadelphia Phill đã nhận tiền, lại phải mạo hiểm bị tổn hại đến thanh danh mà trả lại tiền cho ông? Không có thế lực ở sau lưng sai khiến hắn làm sao dám làm như vậy! Chúng ta muốn phát triển quy mô nhỏ thì không có vấn đề gì. Nhưng muốn cả nước biết đến, không có Lục Đại chúng ta không thể hoàn thành được việc này. Hãy nhìn xa ra, ánh mắt đừng có hạn hẹp như thế!"

"Đợi chút." Gã đại ca có chút không rõ, hỏi lại: "Pablo, Lục Đại mà ông nói thuộc về bang phái Lục gia nào?"

"À..." Pablo sững sờ, giải thích nói: "Không phải là bang phái, Lục Đại ý chỉ sáu công ty đĩa hát lớn, theo thứ tự là Warner, Universal, Sonny Colombia, Poly Gram, EMI và BMG(Bertelsmann Music)."