Chereads / Chicago 1990 / Chapter 22 - Chương 22: Tuần thứ ba

Chapter 22 - Chương 22: Tuần thứ ba

"Các người xem phim "Bố già"* chưa?" Lão Joe đột nhiên mở miệng hỏi.

(*)Bố già là một bộ phim hình sự sản xuất năm 1972 dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mario Puzo và do Francis Ford Coppola đạo diễn. Phim xoay quanh diễn biến của gia đình mafia gốc Ý Corleone trong khoảng 10 năm từ 1945 đến 1955.

Gã đại ca miệng hút xì gà, nhưng vẫn nói: "Ai lại chưa xem bộ phim đó chứ."

"Tôi chưa xem, trong nhà rất nghèo, không có tivi." Tống Á bây giờ mới để ý, từ sau khi xuyên đến đây hắn còn chưa xem một bộ phim nào. Kiếp trước hắn có xem qua không ít phim nhưng hiện tại đã không còn nhớ chút gì, đương nhiên những lời này hắn không nói ra miệng.

Lão Joe từ từ nói: "Ai đưa ra ý định hợp tác, người đó là phản đồ..."

"Ông nghi ngờ tôi? Ha ha!" Pablo cười to: "Bọn họ chủ động liên hệ với tôi, nhưng chuyện này cũng có thể chứng minh cái gì chứ? Đây là việc làm ăn, cũng không phải việc chém chém giết giết, chúng ta bây giờ không thể cư xử như bọn mafia Ý được."

"Pablo, ông nói tôi ấu trĩ, thế nhưng tôi thấy ông mới là người mất đi sự tỉnh táo." Lão Joe nhìn chằm chằm vào ông ta nói: "Những công ty mà ông liên hệ xin hợp tác kia, cùng với công ty mà ông cho chúng ta gặp ở lễ ra mắt kia, nhất định là cùng một nhóm người! Tình cảnh hiện nay của chúng ta như trong phim 'Bố già' vậy, giống như việc Barzini đã ám sát Sony!"

"F*ck!"

Pablo cao giọng nói tục: "Vì sao ông cứ giữ những suy nghĩ cũ rích này? Tôi đoán được điều đó nhưng tôi không quan tâm! Bọn họ bằng lòng bỏ ra sức lực lớn như vậy, không phải chứng tỏ bọn họ vô cùng xem trọng Lowry Bé và album của chúng ta sao? Có bao nhiêu rapper da đen có thể để cho bọn họ dụng tâm mà đối đãi như vậy? Làm ăn chính là làm ăn, rõ ràng nếu hợp tác chúng ta có lợi hơn, tôi thực sự không hiểu ông đang do dự cái gì! 30% là giá thị trường của ngành công nghiệp này. Chỉ cần bỏ ra cho họ 30%, chúng ta sẽ bán ra thêm được mười nghìn thậm chí cả trăm nghìn bản. Lợi nhuận thu về lớn như thế chẳng lẽ ông không tính ra sao?"

"Ừ..." Gã đại ca nhấc tay ra hiệu cho Pablo dừng lại: "Tôi chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc là công ty nào muốn hợp tác với chúng ta?"

"Warner." Pablo kinh ngạc nhìn về phía người trung niên ngồi phía sau bàn làm việc: "Không phải anh muốn trả thù chứ? Tôi khuyên anh đừng..."

"Chính là Công ty Điện ảnh Warner Bros sao?" Gã lại hỏi.

"Đúng, bọn họ thuộc chung một công ty."

"Vậy quên chuyện này đi... Tôi không thể trêu vào bọn họ, buôn lậu thuốc phiện đấu không lại 'nhà đại tư bản'." Gã thả tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Tống Á: "Này, mày chính là APLUS sao? Chuyện này mày thấy thế nào, cho chút ý kiến đi."

"Tôi có thể cho ý kiến gì?" Tống Á kinh sợ: "Tôi là học sinh cấp ba mà!"

"Học sinh cấp ba thì sao, lúc tao học trung học đã giết... Thôi không nói những chuyện này, không phải mày được điểm cao khi thi toán học sao? Nhất định đầu óc thông minh hơn chúng tao, mày cứ mạnh dạn nói đi, tất cả đã có tao lo."

"Này..."

Tống Á nhìn lão Joe rồi lại nhìn Pablo, thấy hai người đều mắt sáng ngời nhìn mình chằm chằm, trên tình cảm, hắn ủng hộ lão Joe, nhưng lại cảm thấy cách làm của Pablo càng có lợi với mình hơn. Hơn nữa anh trai hắn - Tony vẫn còn đang làm việc ở bên cạnh Lowry Bé.

Theo lý giải của hắn, Pablo và lão Joe có bất đồng rất lớn, sau khi chuyến đi tuyên truyền tuần trước tại New York gặp phải những khó khăn. Pablo đổi chủ ý, ý đồ muốn hợp tác nhờ các công ty đĩa nhạc lớn trợ giúp phát hành album. Trình độ truyền bá và năng lực mở rộng thị trường thì Công ty Âm nhạc Old Joe không thể so sánh được với Lục Đại. Đĩa nhạc bán được càng nhiều, càng nhanh hơn thì con đường tương lai của Lowry Bé cũng sẽ càng rộng, càng dài.

Mà lão Joe thì bảo thủ quá bảo thủ, ông ta vẫn chọn truyền bá sản phẩm bằng cách hợp tác với đài phát thanh để bán album. Như vậy, album được bán ra bao nhiêu thì ông ta thu về bấy nhiều mà không phải chia cho bất kỳ ai thêm nữa. Nhưng nếu hợp tác với công ty lớn chẳng những phải chia mất 30% lợi nhuận còn có thể khiến cho ông mất đi tất cả quyền kiểm soát với Lowry Bé và album của cậu ta. Hơn nữa, ông ta cực kì phản cảm với việc ngáng chân các công ty lớn, ở trước mặt thì giả bộ làm người tốt nhưng sau lưng lại không ngừng gây áp lực cho bọn họ để được chia một phần miếng bánh.

"Tôi không có ý kiến gi..." Tống Á vẫn quyết định nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

"Nơi này có tao, mày không cần ngại, cứ mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mày đi." Gã đại ca lại động viên hắn.

Tống Á suy nghĩ một chút: "Tôi cảm thấy bọn họ đều nói rất có lý."

Rầm! Gã đại ca đột nhiên hung hăng đập tay lên mặt bàn, dọa cho Tống Á sợ thót tim.

Cũng may không phải nổi giận với mình, hai mắt Tống Á nhắm lại rơi vào trầm tư.

Tất cả mọi người im lặng chờ gã đại ca quyết định như thế nào.

"Thôi!"

Ba phút sau, đại ca trùm đầu mở hai mắt ra, đứng dậy đội mũ rồi đi ra ngoài: "F*ck! Tùy các người, tôi mặc kệ, hoàn toàn nghe không hiểu các người đang nói cái gì! Các người đang đùa tôi à, tôi mặc kệ!"

"Này! Trong này có tiền của anh đấy!" Pablo rống to với bóng lưng của gã..

"Ông đây chưa từng có ý định dựa vào 'hát rong' để kiếm tiền!" Gã không quay đầu lại, vừa đi vừa nói.

Như một trận gió, người bên ngoài đi theo gã đã rút lui toàn bộ.

"Cho nên..."

Lão Joe vui vẻ, ngồi trở lại sau bàn làm việc: "Tất cả vẫn như cũ?" Ông ta đắc ý nhìn về phía Pablo. Gã đại ca của bang "Mèo Địa Ngục Đuôi Ngắn" đã không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa, vì vậy, chuyện của công ty này vẫn do ông ta định đoạt.

Pablo trầm mặc nửa ngày: "Tạm thời tất cả vẫn như cũ, nhưng tôi sẽ không từ bỏ suy nghĩ của mình." Nói xong ông ta liền dẫn Lowry Bé vội vàng rời đi.

Tuần thứ ba, mọi chuyện vẫn như cũ, đoàn người bọn họ đi đến Miami và Atlanta ở Đông Nam nước Mỹ để tiếp tục chiến dịch tuyên truyền, mà Tống Á quay lại trường tiếp tục con đường học vấn của mình.

Nhưng, mâu thuẫn đã hình thành thì không cách nào ngăn chặn được sự rạn nứt.

So với một tháng trước, bài hát "Thrift Shop" này khiến cho tất cả lợi ích của hai bên xảy ra biến hóa kịch liệt. Đầu tiên là Aiur bị buộc phải rời khỏi, lão Joe và Pablo gần như đoạn tuyệt, Pablo và Aiur đã xảy ra mẫu thuẫn từ trước đó, lão Morgan và Lowry Bé không thèm nhìn mặt đối phương, Lowry Bé và Aiur đã rất lâu chưa gặp nhau, thậm chí mối quan hệ giữa lão Morgan và Tống Á cũng thay đổi. Tất cả các mối quan hệ tình cảm đều chấm dứt chỉ còn lại chuyện làm ăn.

MV quay tại Chicago từ lần trước đã bắt đầu truyền phát trên đài truyền hình bản địa và một số studio, đồng thời cũng kéo đến những phiền toái trong trường học.

Connie vì điệu nhảy "sexy" của mình trong MV nên thanh danh cũng lan khắp trường học. Connie là chị họ của Tống Á, biệt danh của Tống Á là APLUS, mà trong album của Lowry Bé, tác giả của ca khúc "Thrift Shop" được viết rất rõ ràng, Lyric: Lowry Bé II và APLUS, Âm nhạc: APLUS.

Tại trường học dành cho người da đen có rất ít đứa trẻ quan tâm đến việc học, mà bọn chúng chỉ quan tâm đến những scandal, những tin hot tại địa phương. Nhưng bọn chúng cũng rất thông minh, chỉ trong một thời gian ngắn đã liên kết tất cả các thông tin để đi đến kết luận: "Bài hát 'Thrift shop' đang rất hot hiện nay là do Tống Á sáng tác." Kể từ đó, kế hoạch trở thành "người vô hình nhỏ bé" của Tống Á hoàn toàn thất bại.

"Này, APLUS..." Một nữ sinh mạnh dạn bắt chuyện với hắn, vừa đi vừa liếc mắt đưa tình...

Ầm!

Đi được nửa đường cô ta đâm rầm vào thân cây, nếu có người không biết lại tưởng cô ta bị nam sinh bắt nạt. Hóa ra, người vừa bị đập đầu vào thân cây chính là "nữ thần" trong đội cổ động viên bóng bầu dục. Để hấp dẫn sự chú ý của Tống Á, cô ta vừa đi vừa õng ẹo làm dáng, không kịp nhìn đường nên mới có vụ "tai nạn" kia xảy ra. Cô ta đến trước mặt Tống Á, chủ động bắt chuyện: "Cậu là APLUS, phải không?" Cô ta khẽ cắn bờ môi đầy đặn của mình nói: "Cậu cảm thấy giọng nói của tôi như thế nào?"

"À... Cũng không tệ." Trong lòng Tống Á tự nhủ cô nói chuyện bằng cái giọng eo éo đó, tôi biết làm sao được giọng cô thật sự như thế nào.

"A ha ha a..." Nữ thần của đội cổ động viên bóng bầu dục đắc ý mỉm cười: "Vậy khi nào cậu dẫn tôi đi công ty đĩa nhạc thử giọng? Tôi... được lắm đó."

"Thử giọng? Tôi không có quyền hạn đó, hẹn gặp lại!" Tống Á không dám dừng lại, tiếp tục vừa đi vừa chạy thoát khỏi sự đeo bám.

Ầm!

Lại có một người bị đụng vào thân cây, lần này ngược lại là một nam sinh, cậu ta là tiền đạo chủ lực của đội bóng bầu dục, là một trong những người cường tráng nhất trường: "Đừng có quấy rối nữ thần của tao, cách xa cô ấy một chút! Những thằng làm âm nhạc như mày đều yếu như gà!" Ánh mắt cậu ta trừng to, hung dữ mở miệng uy hiếp Tống Á.

"Là cô ta quấy rối tôi ! Anh bạn." Tống Á xoa bờ vai đau nhức, khóc không ra nước mắt.

"Mày còn dám vu oan cho nữ thần của tao!"

Đối phương nổi giận, giơ lên nắm đấm định cho Tống Á "ăn hành": "Thôi, thôi, nó là em trai của Tony." Đồng đội bên cạnh giữ chặt lấy người cậu ta.

"Lần này nể mặt của Tony, lần sau lại để tao nhìn thấy mày ve vãn gần nữ thần của tao, thì mày cứ chờ đấy!"

Tống Á thở phào nhẹ nhõm, dựa vào mối quan hệ của Tony nên hắn tránh được một trận đòn.

Khi hắn bước vào lớp, một đám nữ sinh trong lớp tụ tập cười khanh khách.

"?"

Tống Á trở lại chỗ ngồi, trên bàn học có nhiều hộp quà, khi mở ra, bên trong có tờ giấy viết "I Miss You", chữ ký là của một đứa con gái xấu xí trong lớp... Được rồi, nhưng điều làm hắn giật mình là dưới đáy hộp còn giấu một cái bao cao su.

"Vào lớp!" Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô giáo đi vào.

Tống Á vội vàng kẹp tờ giấy vào trong sách.

"A!" Có tiếng hưng phấn chúc mừng vang lên, đứa con gái xấu xí đã tặng quà trực tiếp leo lên bàn học hô to: "Cậu ta nhận rồi! Cậu ta nhận rồi!"

"Bà mẹ nó cậu đừng có hiểu lầm nha!" Tống Á sợ tới mức giơ tay ném cái hộp vẫn còn đựng quà trở về.

Cạch... Cái hộp đập vào người đứa con gái xấu xí, rơi xuống mặt đất, vỡ nứt, một vật vòng tròn bằng cao su quay đều trên mặt đất.

"Tất cả cầm sách giở đến trang bốn mươi, nội dung bài học hôm nay tôi muốn giảng vô cùng quan trọng, đó chính là chiến tranh Nam Bắc..." Giáo viên làm ngơ như không thấy chuyện gì vừa xảy ra, bắt đầu giảng bài.

Cô gái kia lập tức òa khóc, dứt khoát chạy ra khỏi lớp học.

Những nữ sinh khác hả hê cười to, còn các nam sinh vỗ tay trợ uy.

"Nói chiến tranh Nam Bắc, thì phải nhắc đến chế độ nô lệ..."

"Trường học thật tồi tệ!" Trong lòng Tống Á than thở.

"Này! Hayden!" Sau giờ học, hắn chạy đến buồng điện thoại công cộng gọi cho Hayden: "Thu nhập của tôi hiện tại là bao nhiêu? OK... À mà anh biết thủ tục về việc chuyển trường không? Bất kể công lập hay là tư nhân... Cái gì? Được rồi, gặp mặt rồi nói."

Sau khi tan học hắn chạy nhanh đến chiếc xe của Hayden đang đỗ ở cổng trường đợi hắn.

"Xin chào, APLUS đúng không?" Tống Á không ngờ chỗ ngồi phía sau còn có một người da trắng.

"Xin chào, anh là..." Tống Á có chút ngoài ý muốn, bắt tay với đối phương.

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Phó Tổng Giám đốc của Công ty Đĩa Nhạc SBK, một công ty con của EMI, Daniel Grasse."