Hayden lái xe tiến vào một nhà hàng bên đường quốc lộ. Daniel lấy cớ đi toilet, để cho Tống Á có cơ hội nói chuyện riêng với Hayden. Đây là tiêu chuẩn hoàn mỹ của một người da trắng, một thân âu phục với giày da. Họ thường phơi nắng tại bãi biển cho nên da dẻ của họ đều có màu đồng cổ, dáng người cân xứng, phong thái trầm ổn hơn nữa ánh mắt còn rất có thần. Vừa nãy ở trong xe, Tống Á vẫn luôn liên tục đùa cợt cho có lệ đối với Daniel, căn bản không có nói chuyện một cách chi tiết.
"Anh đang làm cái gì vậy?"
Hai người ngồi xuống ghế chờ đợi, Hayden chỉ về hướng nhà vệ sinh rồi nói: "Năm ngoái, SBK bị EMI thu mua, cậu biết số tiền cụ thể là bao nhiêu không? 300 triệu đô! Đây là một người rất quyền lực và giàu có. Cậu căn bản không hiểu rõ trước mắt của cậu là một cơ hội lớn như nào cả! Bỏ cái kiểu giận dỗi trẻ con đi!"
"F*CK YOU!" Thông thường Tống Á rất ít khi nói bậy, nhưng lần này hắn đã thực sự tức giận: "Chắc chắn lần trước anh đứng ở ngoài cửa, đã nghe được chuyện gì rồi. Có đúng không? Bằng không thì anh không thể nào nghĩ đến việc dẫn người của công ty đĩa nhạc tới gặp tôi!"
"Không sai, lúc đứng ở ngoài cửa tôi hầu như đã nghe được toàn bộ câu chuyện."
Hayden thừa nhận một cách thoải mái.
"Ý kiến của Pablo rất đúng, chúng ta nhất định phải hợp tác với công ty lớn để họ phụ trách việc phát hành album. Nếu không, Joe sẽ làm rối tung hết mọi chuyện, ông ta căn bản không hiểu rõ ngành âm nhạc hiện nay."
"Tôi mặc kệ ông ta có hiểu không!... Chờ một chút, tôi nghĩ tôi cần phải đem chuyện này nói rõ ràng với anh."
Tống Á nghiêm túc, tỏ rõ lập trường với Hayden: "Anh là người đại diện của tôi, tôi là người thuê anh, anh không thể tự chủ trương mọi chuyện. Trước khi anh dẫn người tới tìm tôi, ít nhất anh cũng nên gọi điện thoại cho tôi để hỏi ý kiến của tôi! Nếu như anh mang người của công ty đĩa nhạc tới tìm tôi, mà Joe biết được chuyện này, ông ta sẽ nhìn tôi như thế nào? Chẳng phải ông ta sẽ cho rằng tôi là loại ăn cây táo rào cây sung! Đây là chuyện tiền nong sao? Đây là chuyện liên quan đến mạng sống đấy! Anh đã từng đến chỗ Joe hai lần, mà anh còn không hiểu sự nguy hiểm của những kẻ xã hội đen đứng đằng sau ông ta sao?"
Hayden bỗng chốc sửng sốt. Đối với chuyện này, anh ta đúng là chưa từng suy nghĩ về sự nguy hiểm mà lão Joe có thể mang đến, "Thật xin lỗi, tôi xin lỗi cậu… Tôi đã đánh giá thấp độ nguy hiểm của những người sống phía Nam thành phố… Thế nhưng cậu cũng phải hiểu, tôi rất khó từ chối ngài Daniel. Trong tay tôi cũng không chỉ có một nghệ sĩ như cậu. Nếu như tôi gọi cho cậu trước mà cậu lại nói không đồng ý thì tôi không biết phải ăn nói với ngài Daniel như thế nào…"
"Bỏ đi."
Thật ra thì Tống Á cũng cố ý nói phóng đại tính nghiêm trọng của sự việc lên thôi, dọa Hayden một chút. Bằng không sau này, không chừng người đại diện này sẽ mang lại những phiền phức không đáng có cho hắn, "Nhiệm vụ của anh bây giờ chính là tranh thủ thay tôi, làm các thủ tục bản quyền bài hát và xin xét duyệt tư cách hội viên của BMI cho tốt, những cái khác…"
Hắn thấy Daniel từ trong nhà vệ sinh đi ra, hạ thấp giọng: "Tất cả những thứ khác sau này hãy nói."
"Chuyện gì? Tôi có thể giúp một tay không?"
Daniel Grasse ngồi xuống đối diện trước mặt Tống Á: "Hôm nay, tôi mang theo thành ý tới gặp cậu - APLUS, chúng ta không nói chuyện về cái album kia. Tôi có thể ký một hợp đồng ca sĩ với cậu, hai năm, ba năm tùy cậu muốn. Cậu có thể ra sản phẩm hoặc không ra đều được. Cậu cần cậu ký vào hợp đồng, chúng tôi liền trả tiền lương cho cậu, đương nhiên số tiền này không nhiều lắm, khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi nghìn đô hằng năm."
"Wow, cái này cũng quá…" Hayden nhìn về phía Tống Á.
Tống Á khẽ nháy mắt với hắn một cái.
"Ừm, chuyện là như vậy, ngài Grasse…"
"Gọi tôi là Daniel là được."
"Được, Daniel, Alexandre hiện giờ không muốn suy nghĩ về bất kỳ chuyện gì trên phương diện làm ăn, hiện tại cậu ấy…" Hayden nhìn về phía Tống Á: "Tôi nói được chứ?"
Tống Á gật đầu.
"Hiện tại cậu ấy muốn giải quyết cho xong vấn đề trở thành hội viên của BMI đã." Hayden nói rõ lý do rồi hướng về phía Tống Á: "Vấn đề bản quyền không bao lâu nữa sẽ có kết quả, tôi đã làm xong rồi."
"BMI?" Daniel có chút bất ngờ, anh ta vẫy tay gọi người phục vụ, tỏ ý với hai người trước tiên hãy gọi một ít đồ ăn đã: "Hiệu suất làm việc của bọn họ đều chậm chạp như vậy. Đúng theo quy trình xử lý hồ sơ, có lẽ trong khoảng hai ba tháng sẽ có kết quả trả về."
Anh ta lại nói với Tống Á: "Cậu định dùng bài hát 'Thrift shop' này để gia nhập vào hiệp hội, liệu có gặp phải cản trở gì không?"
"Hẳn là sẽ không." Hayden thay Tống Á trả lời: "Nhưng, Alexandre cũng đúng là người nôn nóng."
"Người nôn nóng sao? Ha ha…"
Chờ hai người chọn xong đồ ăn, Daniel tùy ý gọi một phần ăn đơn giản, lại lấy ra tờ 10 đô, để cho người phục đem đi đổi thành tiền xu lẻ: "APLUS, cậu là người lớn lên từ khu dân nghèo đúng không? Cậu có thể kiến được bốn mươi nghìn đô trong vòng một năm, điều này không khiến cậu động lòng sao?"
"Đối với lợi nhuận từ ablum của Lowry Bé cậu cũng không hề lo lắng, đây không phải là biểu hiện của một người nóng tính? Phải biết rằng, nếu như lượng tiêu thụ album của Lowry rơi vào 10.000 bản, cậu chỉ có thể nhận tiền bản quyền tác giả khoảng 5000 đô thôi."
"Tôi quen với cuộc sống nghèo đói rồi, hơn nữa những người nghèo đói ở phía Nam thành phố chúng tôi đối với người như anh…" Tống Á chỉ về phía Daniel nói: "Trời sinh có tính cảnh giác."
"Tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ."
Daniel nở nụ cười, anh ta nhận lấy thức ăn mà người phục vụ đưa tới cùng với những đồng tiền xu vừa đổi được, đứng dậy đi về phía góc nhà hàng nơi có một máy quay đĩa, anh đem một đồng tiền xu bỏ vào trong máy, chọn một bài hát, sau đó quay trở lại chỗ ngồi: "Với những người như chúng ta thì thời gian là điều vô cùng quý giá, cho nên tôi sẽ cố gắng nhanh chóng thử thuyết phục cậu."
"Yo! VIP! Ice ice baby... Ice ice baby..."
Máy quay đĩa đã lỗi thời rồi, máy móc không còn linh hoạt, cái kim đọc của máy quay đĩa nhạc vinyl chậm rãi vào vị trí của nó, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, một bản nhạc rap.
"PLUS, cậu biết tại sao tôi lại không chọn nhà hàng cao cấp để mời cậu ăn một bữa thịnh soạn mà lại chọn chỗ này không? Bởi vì nơi này có máy quay đĩa tự động này, Vannilla ice, một ca sĩ người da trắng đã ký hợp đồng với chúng tôi, album của anh ta tới cuối năm mới bắt đầu đem ra bán, nhưng đĩa đơn này đã được bán ra rất nhiều, cậu có thể mua được chúng ở bất kỳ cửa hàng nào trên đường phố Chicago."
Daniel vừa ăn vừa nói: "Cậu biết ông chủ của cậu rồi đấy, cậu biết việc mà Joe đang làm sai ở đâu rồi chứ? Ông ta đem toàn bộ các bài hát trong ablum của Lowry Bé đều bán ra một lượt, tôi cố gắng thử nghe hết tất cả các bài hát, thế nhưng tôi xin lỗi, trừ bài 'Thrift Shop' ra, tôi đã nghe không hết 12 bài còn lại. Cậu biết người đại diện của Lowry Bé sai ở đâu không? Ông ta chạy tới chỗ Warner để bàn về việc hợp tác. Ôi trời ơi, cái đám Warner Music sẽ trả bao nhiêu tiền cho tài năng của Lowry Bé, một tên nhóc người da đen ở Chicago chứ?"
Bài hát của Vanilla Ice đã hết, máy quay đĩa lại tự động vang lên bài đồng ca trong veo của các nữ sinh.
"Cậu có thấy bài hát này quen thuộc không? 'Hold On', bài hát đứng đầu bảng xếp hạng, của chị em nhà Willson cùng với Phillips, ba cô gái người da trắng, cũng đã cùng chúng tôi ký hợp đồng ca sĩ, album của họ hoàn thành rất nhanh, có thể bán ra vào cuối tháng Sáu. Cậu phát hiện ra điều gì chưa? Chiến lược của SBK chúng tôi là chỉ cho ra mắt trước duy nhất một bài, khi tạo đủ danh tiếng rồi thì chúng tôi mới phát hành toàn bộ album, cái này vừa vặn thống nhất với lợi ích của cậu… APLUS ạ, album phát hành ra thì cậu được hưởng 1% tiền bản quyền, nhưng đĩa đơn, cậu có thể có được một phần mười. Chỉ cần chúng tôi có thể chịu trách nhiệm phát hành album thứ hai của Lowry Bé, tin tưởng tôi đi, mười hai bài hát còn lại tôi sẽ ném chúng vào thùng rác, đem toàn bộ mọi thứ đầu tư ở bài hát 'Thrift Shop' này. Tôi thích 'Thrift Shop' và tôi chỉ cần 'Thrift Shop'."
Tống Á chăm chú lắng nghe, hắn phát hiện mình hoàn toàn bị thuyết phục, Daniel có khả năng dùng lời nói để thôi miên người khác? Khả năng thuyết phục người khác của những tên da trắng này lại giỏi đến mức này sao?
"Tôi thậm chí có thể cùng cậu ký một thỏa thuận đánh cược."
Daniel thừa dịp nói tiếp: "Chỉ cần cậu giúp tôi hợp tác cùng với Joe, nếu thành công, khi một triệu đĩa đơn đầu tiên bán hết, tôi sẽ đưa cho cậu thêm 3% ngoài số tiền bản quyền mà cậu được nhận…"
"Với giá 5 đô la một đĩa hát mà tính 3% của một triệu thì sẽ là…150.000 đô?" Hayden tính nhẩm trong lòng ra một con số, nhịn không được nuốt ngụm nước bọt.
"Không sai, hơn nữa nếu như lượng tiêu thụ không thể đạt tới một triệu, vẫn như cũ tôi sẽ trả cho cậu 150.000 đô, cậu cũng không cần bỏ ra cái gì hết, chỉ cần giúp tôi hoàn thành vụ làm ăn này!" Daniel móc ra một tờ chi phiếu, đưa ra trước mặt Tống Á, "Đây là cá nhân tôi đưa tiền giới thiệu cho cậu trước, chỉ cần cậu giúp tôi thu xếp cho tôi và Joe gặp mặt, 10.000 đô này sẽ là của cậu."
Ngón tay của Tống Á ở dưới bàn không ngừng di chuyển.
"Tôi không có cách nào sai khiến được đám người của BMI làm việc, nhưng tôi có thể giúp cậu nhìn rõ ưu thế của bản thân, và thậm chí giúp cậu gia tăng thêm sự hiểu biết về cách thức vận hành của xã hội Mỹ. Thực ra chỉ cần dựa vào chính cậu cũng đủ khả năng thúc ép đám người của BMI kia tăng tốc tiến độ giải quyết vấn đề trở thành hội viên."
Những lời nói của Daniel lúc này trở thành sợi rơm cuối cùng giết chết chú lạc đà*.
(*) Câu chuyện về người chủ muốn thử sức chịu đựng của lạc đà nên không ngừng để vật nặng lên lưng nó, cuối cùng lạc đà đã đổ gục vì một sợi rơm cuối cùng.
Sau năm phút đồng hồ, Tống Á cầm điện thoại cục gạch của Daniel, bấm số điện thoại của Goodman:" Này, Chuck, có thì giờ rảnh không? Tới giúp tôi một chuyện… đúng, ngay bây giờ… địa chỉ là… Yên tâm thù lao của anh sẽ không ít."