"Đừng trách tao không cảnh báo cho mày, Alexander. Chỉ cần Lowry không đồng ý, chỉ cần cậu ấy nói không, thì mọi thứ sẽ kết thúc tại đây. Mày không được quấy rối Lowry nữa. Rốt cuộc, mày muốn dùng bài hát rác rưởi này để làm gì?"
Ngày hôm sau, khi đang ngồi trên chiếc xe Toyota Eagle, sau khi nghe bản demo của Tống Á, Tony đã lấy băng cassette ra và đưa nó cho hắn.
"Được rồi, có một vấn đề lớn là em không nghĩ ra biện pháp nào để tạo ra được một đĩa đơn."
Tống Á trước tiên nói cho Tony biết điều khó khăn này, lúc đầu hắn định sẽ đưa bài hát cho Lowry nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn muốn lợi dụng Lowry để mình trở nên nổi tiếng. Tất nhiên, việc nói rằng bản thân sẽ ra một ca khúc chỉ là một câu nói lúc tức giận. Thời đại này nếu bạn muốn cho ra mắt một đĩa đơn thì bạn phải đi một con đường vô cùng khó khăn. Nếu muốn nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ các DJ, âm nhạc, nền tảng thì nguồn tài chính là yếu tố quan trọng nhất, tố chất âm nhạc của người ca sĩ là yếu tố chưa cần phải bàn đến.
"Tuyệt." Ống Giảm Thanh Muffler đang lái xe thốt lên, sau đó đỗ xe bên ngoài tòa nhà văn phòng Hiệp hội Nhạc sĩ Chicago.
"Thật sang trọng..."
Tống Á nhìn vào bảng giá trên đồng hồ bấm giờ hoạt động bằng đồng xu bên cạnh chiếc xe. Tony không thể kiềm chế được cơn giận nói: "Tao nói rằng tao sẽ đến một mình."
"Điều đó là không thể được, em sẽ trông coi anh thật kĩ." Tống Á nói.
Bước vào tòa nhà, Tony thở dài khi nhìn xung quanh và nói: "Nơi đây thực sự 'trắng'!"
Thật vậy, khu vực tốt nhất trong nội thành gần như đã trở thành địa bàn của người da trắng. Nơi này mới thực sự là Chicago. Đây là học viện, nghệ thuật, pháp lý, tài chính, công nghiệp và thương mại. Là nơi sản sinh ra các tin tức và xuất bản hàng đầu thế giới, cũng là quê hương của những tòa nhà chọc trời. Những người đàn ông và phụ nữ thuộc thành phần tri thức mặc những bộ quần áo sang trọng đang bước đi vội vàng. Nhịp sống ở đây so với phía Nam thành phố giống như là hai thế giới khác nhau vậy.
Đi đến cửa thang máy, có một người phụ nữ da trắng đang đứng đợi thang máy. Nhìn thấy họ, ngay lập tức theo bản năng cô ta lùi lại vài bước, khoác chiếc túi sang bên phía nhóm Tống Á để tạo khoảng cách.
"NAZI!" Tony nhỏ giọng mắng một câu.
Cửa thang máy mở ra và cả ba người đều đi vào. Nhưng người phụ nữ vẫn đứng ở đó, mắt nhìn chằm chằm xuống đầu ngón chân, giống như có một bông hoa mọc ở đó vậy.
Tống Á cảm thấy cơn giận của Tony sắp không thể kìm nén, hắn nhanh chóng ấn cửa thang máy.
"Hãy nhìn xem! Đây đã là thập kỷ cuối của thế kỷ XX. Người da trắng vẫn giữ đức tính này! Họ đã ám sát Mục sư Martin Luther King và bao vây khu 51..." Tony bắt đầu một cuộc thảo luận về việc kỳ thị chủng tộc và học thuyết âm mưu của người da trắng.
Tống Á bây giờ đã hình thành được thói quen. Bộ não sẽ tự động lọc giọng nói của Tony ra khỏi tầm chú ý. Hiện tại Tống Á chỉ có một mục tiêu là phát huy sức mạnh một cách tốt nhất, cải thiện cuộc sống.
Thủ tục nộp đơn đăng ký rất đơn giản: trả tiền, để lại tên và thông tin liên lạc, đem hộp băng và bản nhạc bỏ vào túi hồ sơ do hội nhạc sĩ cung cấp. Tống Á và nhân viên một lần nữa xác nhận thông tin do Goodman cung cấp, thật chính xác và không có sai sót. Mặc dù loại hồ sơ này không được cấp bản quyền, nhưng khi bản quyền được trao trong vụ kiện, thời gian và nội dung của hồ sơ là bằng chứng rất mạnh, có thể cung cấp chứng cứ tốt nhất.
"Có vẻ như mày đã chuẩn bị từ trước để chơi lớn rồi..."
Khi nhìn chằm chằm Tống Á làm đầy đủ các quy trình vụ kiện một cách kĩ càng, sự nghi ngờ của Tony đã giảm đi rất nhiều.
"Chết tiệt, số tiền mà dì Tô Thiến đưa sắp bị dùng hết rồi." Tống Á nhổ nước bọt nói.
Cả ba đi ra, Ống Giảm Thanh Muffler khởi động xe và lái xe thẳng đến ngôi nhà của Lowry Bé.
Mặc dù Lowry đang chơi rap, nhưng hắn không phải là một đứa trẻ trong khu nhà nghèo. Nơi hắn ở nằm trong một tòa nhà cao tầng, ngoại trừ tòa nhà có chút lâu đời ra thì bảo vệ, nhân viên quản lý tài sản, nhân viên dọn vệ sinh... đều có đủ.
Cả ba người đi lên tầng, AK đã đợi sẵn ở cửa. Sau khi thực hiện những nghi thức chào hỏi của người da đen, AK mở cửa mời bọn họ vào.
Phòng khách rộng và có một tấm thảm theo phong cách cổ điển.
Lúc này, Lowry Bé đang lười biếng nằm trên ghế sofa, trên tay còn cầm một cây đàn guitar, điều đó thể hiện rõ sự không hài lòng của hắn với sự xuất hiện của đám người Tống Á. "Này, APLUS! Thôi nào! Hãy để bọn tao mở mang kiến thức về người làm âm nhạc!" Lowry Bé hướng về phía Tống Á vẫy tay chào, giọng điệu có vẻ trêu tức.
"Ồ, được thôi."
Tống Á từ trong túi lấy ra băng cassette demo và bản nhạc. AK vừa cười vừa đi tới. "Ngồi xuống." Anh chỉ tay vào ghế sofa sau đó đưa bản nhạc cho Lowry Bé và cắm băng vào máy cassette ghi âm đôi.
"Ồ." Tony giống như không cảm nhận được sự xấu hổ đang diễn ra ở xung quanh. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lowry Bé, đưa tay ra và mỉm cười thân mật: "Cảm ơn vì đã cho Alex cơ hội này, người anh em."
Lowry Bé mỉm cười bất lực, và đấm lại Tony nhưng không nói chuyện mà chỉ nhìn vào máy ghi âm.
Loại máy ghi âm đôi này trong gia đình Lowry là phong cách mà người da đen đều thích để trên vai, mang đến sân bóng hoặc mang bên người. Sau một đoạn tạp âm, tiếng hát non nớt của Tống Á vang lên. Bài hát dài hơn ba phút, sau đó chỉ còn tiếng tạp âm của băng casette.
AK tắt máy thu âm đi.
Tony lo lắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lowry Bé.
Tống Á lại chăm chú quan sát một người khác, đó là quản lý của Lowry. Khi bài hát vừa được phát, ông ta từ trong phòng bước ra, đứng trong góc, hai tay khoanh trước ngực, lắng nghe rất nghiêm túc. Đây là những gì Tống Á yêu cầu Tony làm. Hắn hứa với Tony rằng nếu Lowry nói 'không' thì hắn sẽ phải rời đi, nhưng đổi lại, người đại diện của Lowry phải có mặt. Bởi vì gần như chắc chắn sẽ thất bại, Lowry không hay biết gì, nhưng người đại diện lúc đó đã hét lên 'chúng ta kết thúc rồi'. Ông ta đối với tình hình hiện tại của họ biết rất rõ. Tuy nhiên, người quản lý dù sao cũng đã lớn tuổi, sẽ không dễ dàng để cho mọi người đoán được. Vẻ mặt ông ta vô cùng bình tĩnh, không buồn nhếch mép lấy một lần.
"Hừm..."
Lowry nghiêm túc suy nghĩ về điều gì đó một hồi về bản nhạc đang nằm trong tay của mình. Cậu ta đã nghe hết bản nhạc được thu trong điều kiện vô cùng hạn chế. Tống Á thu băng không hề có nhạc đệm, bối cảnh thì chỉ có âm thanh của máy móc. Tony nghe xong đánh giá không cao nhưng Lorwy Bé nhất định có thể cảm nhận được bên trong bản nhạc có cái gì đó.
"Trống cộng với saxophone?" Lowry không nói 'không'.
"Đúng." Tống Á bí mật thở phào và chỉ vào bản nhạc trên tay của Lowry Bé, "Có những nhạc cụ khác ở phía sau."
"Tao biết, tao biết..."
Lowry Bé nghe vậy liền lật bản nhạc qua lại nhìn vài lần. "Lời bài hát rất thú vị..."
"Đây là những gì Alex nghĩ ra khi ghé thăm cửa hàng đồ cũ. Đó là vào ngày chúng ta quay MV, ha ha, thằng nhóc này khá là nhanh trí." Tony giải thích với Lowry Bé: "Thế nào? Tốt chứ?"
"Mức độ hoàn thành rất cao." Lorwy Bé nhìn sang Tống Á.
"Thật sao?"
Tony vô cùng vui mừng. "Tao nói mà, thằng nhóc này có một cái gì đó. Nó là người thổi kèn chính trong dàn nhạc của trường bọn tao. Các giáo viên rất thích nó, kỳ vọng vào bài hát này cũng rất cao. Đoán xem? Trước khi bọn tao đến đây đã mang bài này đến... đến đó để làm gì? Tony quay sang nhìn Tống Á.
"Anh trai của tôi ơi, mong anh im lặng một chút đi..." Tống Á than thở trong lòng, nhưng không thể không trả lời: "Lập hồ sơ."
"Phải rồi, lập hồ sơ!" Tony nói liên tục. "Mày không biết đâu, khi ấy bọn tao đã gặp một cô gái da trắng đang đợi thang máy, và khi thấy chúng tao..." Anh ta bắt chước lại tư thế đổi bên túi của người phụ nữ. "Cô ta giống như nhìn thấy những tên cướp vậy..."
"Ồ… lập hồ sơ cơ à..."
Lorwy mỉm cười và đưa bản nhạc cho AK. Sau đó lại nằm xuống.
"Phân biệt chủng tộc! Đây là sự phân biệt chủng tộc! Đó là NAZI! Khi tao thấy hành động của cô ta, tao nghĩ về một tên trộm..." Tony vẫn tiếp tục nói.
AK quay lại và nói: "Tôi nghĩ bài hát này không phù hợp với cậu đâu, Lowry...."
"Sao lại không?" Tony không vừa ý và nhìn AK.
"Này..."
AK dừng lại một lúc và nói: "Bài hát này nói chung là về việc mua quần áo cũ và đồ cũ. Hình tượng của Lowry Bé chủ yếu là ngầu, đẹp trai, trẻ trung và thời trang. Nếu cậu thực sự hát về niềm vui của việc mua hàng cũ thì những cô gái trẻ sẽ... à... cậu hiểu ý tôi mà."
"Này, AK..." Tony muốn nổi giận với AK, nhưng lại không dám thể hiện ra. Cậu ta nhìn lại Lowry. "Mày nghĩ gì về bài hát này, Lowry?"
"Hừm..."
Lowry nhún vai: "Tao tôn trọng ý kiến của AK về vấn đề chuyên môn này."
"Được rồi... được rồi." Mắt Tony mờ đi.
AK lấy băng cassette ra và đưa lại cho Tống Á.
"Cảm ơn." Tống Á mỉm cười. Suy nghĩ của Tống Á so với Tony thoáng hơn rất nhiều. Có lẽ hắn phải tìm một phương pháp khác.
"Ồ... đợi một chút."
Người đại diện nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, "Alexander? Phải không?"
"Vâng." Tống Á gật đầu.
"Tony chỉ nói rằng cậu là người biết thổi kèn và cậu đang sử dụng saxophone và bộ trống. Tại sao cậu không... Tại sao cậu không sử dụng kèn trumpet thay vì saxophone để cho chúng tôi nghe? Ở đây, chúng tôi có một cây trumpet. "Còn về những chiếc trống thì..." Anh nghĩ một hồi về chúng rồi làm một cái búng tay với AK. "Đi đến phòng mang kèn trumpet và trống châu Phi ra đây."