AK lập tức đứng dậy làm theo lời phân phó của người đại diện, ngay lập tức trống và kèn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tống Á thổi kèn, Lowry vừa đánh trống châu Phi vừa hát, hai người phối hợp trình bày qua bài hát một lần.
Người đại diện sau khi nghe xong, nghiêng đầu nhìn Tống Á: "Cậu có thực sự là người thổi kèn chính trong trường của cậu không?"
"Ồ, vâng, tôi đã từng." Tống Á nhanh chóng tìm được lý do giải thích. "Bởi vì trong thời gian đầu tôi bỗng nhiên mất đi hứng thú đối với âm nhạc, bỏ bê việc luyện tập, cho nên trình độ thổi kèn bị thuyên giảm, hơn nữa tôi… tôi vừa rồi có chút lo lắng."
"Đúng vậy, cậu ấy đã bị phân tâm. Tống Á thật ngốc khi tập trung vào việc học chẳng hạn điểm toán đạt A+, vì vậy tất cả bọn tôi gọi nó là APLUS, ha ha ha..." Tony giải thích thêm.
"Điều này có hợp lý không? Bài hát rất hoàn chỉnh, chẳng lẽ cậu..." Người đại diện ngừng một lát rồi nói tiếp: "Thôi hãy quên nó đi, hiện tại không cần quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt này, coi như cậu là một thiên tài."
"Yeah, Alexander, mày đã nghe những gì ông ấy nói chưa? Mày là một thiên tài đấy. Hóa ra mày thực sự là một thiên tài chết tiệt thật..."
"Im đi, Tony."
Tony đành ngậm miệng. Người đại diện vừa châm thuốc vừa thở dài. "Cậu đã lập hồ sơ cho bài hát này rồi sao?"
"Tôi đã nộp lời, giai điệu và cả bản demo của bài hát này." Tống Á cảm thấy đối phương đang do dự, Lowry Bé vừa rồi đã ám chỉ để AK ra mặt cự tuyệt việc hợp tác. Nếu người đại diện cũng có thái độ như vậy, thì sự hợp tác này sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
Mặt khác, Tống Á cũng không quá lo lắng. Rốt cuộc, hắn có bài hát tốt trong tay, còn đối phương hiện nay lại cần một bài hát như thế để có thể cứu vãn tình hình. Chỉ cần có quyền tác giả làm vũ khí bảo vệ, thì ở đất nước tư bản này việc kiếm tiền chỉ khác nhau ở thời gian sớm hay muộn và kiếm được nhiều hay ít mà thôi. Nếu đối phương có con mắt tinh đời sẽ không khó nhận ra cơ hội lần này.
Đầu Lowry Bé hoàn toàn trống rỗng, đôi mắt của cậu ta di chuyển lên trần nhà, đôi chân lắc lư một cách ngẫu nhiên, khuôn mặt tỏ ra không hề quan tâm tới chuyện này.
"Em đến đây để giúp anh, Lowry!"
Trong lòng Tống Á muốn hét lên, hắn đã có thể khẳng định rằng Lorwy Bé đang phải chịu sự kiểm soát của người đại diện và ông chủ công ty âm nhạc.
"Thế này đi, chúng ta hãy đến công ty trước."
Người đại diện dùng ngón tay cái và ngón trỏ để dập tắt tàn thuốc lá rồi nói: "AK, cậu xuống trước chuẩn bị xe." Người đại diện đá vào chân Lowry và hét lên: "Đứng dậy đi, đứng dậy hết đi! Chúng ta đi thôi!"
Ống Giảm Thanh Muffler vỗ vai Tống Á rồi giơ ngón tay cái lên nói: "Giỏi."
Tony giống như một đứa trẻ to xác, vui vẻ đứng dậy cùng với Lowry Bé còn AK thì vỗ tay tán thưởng. Sau đó Tony ôm Tống Á xuống lầu. "Tao biết là mày có thể làm được mà!" Tony hét lên.
Khi xuống dưới lầu, Tony kéo Tống Á ra xa và khẽ thì thầm. "Vừa nãy ở trên lầu có phải tao nói quá nhiều, quá vội vàng rồi không?"
Người anh em này tuy là một người thô lỗ nhưng khá tỉ mỉ, cũng rất biết cách lợi dụng ưu điểm này, chẳng hạn như vụ nổ súng trên sân bóng rổ. Tony nói rằng, cái sân bóng rổ này bình thường là của những đứa trẻ từ những gia đình có địa vị và được giáo dục nên cậu ta mới dám làm như vậy. Nếu thay vào đó là khu dân cư nghèo, cậu ta tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức cùng người ta đánh nhau.
Tuy nhiên, Tony thực sự là không biết giữ mồm giữ miệng.
"Không có..." Tống Á mỉm cười. "Còn không phải là nhờ mối quan hệ của anh và Lowry Bé sao?"
"Ừ!" Tony rất thích điều này. "Chúng mày đều là anh em của tao và anh em thì nên giúp đỡ nhau như thế này..."
Lowry Bé và người đại diện cuối cùng đã đi xuống cầu thang. Có thể thấy hai người vừa cãi nhau. Lowry tức giận kéo cánh cửa xe Toyota của Muffler và ngồi vào.
"Cậu!"
Người quản lý không quan tâm đến Lowry nữa mà ra hiệu về phía Tống Á sau đó chỉ vào chiếc Volvo 760 mà AK vừa đem tới.
"Nhớ nịnh Pablo nhé." Tony nhắc nhở.
"Yên tâm." Tống Á tách khỏi Tony và ngồi vào ghế trước của Volvo.
"Cảm giác ngồi trên một chiếc xe sang trọng thật là khác biệt."
Ngồi trên ghế làm bằng da thật cảm giác vô cùng dễ chịu và thoải mái. Tống Á nghĩ: "Sau này nếu trở nên giàu có mình cũng sẽ mua một chiếc Volvo để đi, lại còn có thể ủng hộ cho hàng hóa Trung Quốc. Ồ! Hình như có gì đó không ổn..."
"Cậu có người đại diện không?" Sau khi ngồi vào xe, người đại diện của Lowry Bé trực tiếp hỏi Tống Á.
"Không. Tôi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này." Tống Á thành thật trả lời.
"Thật sao?"
Người đại diện hơi khó tin. "Ai đã dạy cậu về cách lập hồ sơ vậy?"
"Tôi đã nhờ luật sư tư vấn và anh ta đã cho tôi lời khuyên." Tống Á quan sát, người đại diện của Lowry Bé. Ông ta khoảng 50 tuổi, trông giống người gốc Mexico, làm việc rõ ràng, dứt khoát. Nhìn vào chiếc xe, có thể thấy tiềm lực kinh tế của ông ta chắc cũng không tầm thường, đây chính là kiểu người thích sai khiến và kiểm soát người khác.
Tuy nhiên, người đại diện này có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của hắn. Tính cách ông ta như thế nào cũng không quan trọng. Hơn nữa ông ta còn là người đại diện của Lowry. Giống như là Aiur, Lowry Bé hiểu rõ bản thân không có người đại diện, cũng không có địa vị vì vậy rất khó để làm nên chuyện.
Tống Á đem những điểm lợi, điểm hại trong mối quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ suy nghĩ cẩn thận, sau đó quyết đoán nói:
"Pablo, ông có thể là người đại diện của tôi không?"
Hai người nhìn nhau qua gương chiếu hậu.
"Về nguyên tắc thì không có vấn đề gì, nhưng trước khi tôi trở thành người đại diện của cậu, có một số việc tôi phải nói rõ ràng với cậu." Pablo nói: "Bài hát của cậu không có vấn đề gì, nhưng về ca từ tốt nhất nên giao cho Lowry."
"Vì sao?" Tống Á cảm thấy rất bất ngờ.
"Luật sư mà cậu đang tìm kiếm không biết nhiều về Rap. Rapper không phải là hát để thể hiện mình, mà là đang bày tỏ ý kiến của mình về nhiều vấn đề khác nhau."
"Lúc đầu người ta nói, Rapper là những người ở tầng lớp thấp nhất. Họ không có tiềm lực kinh tế để chuẩn bị nhạc đệm hay. Nhạc đệm chỉ là thứ được tùy tiện làm ra hoặc là mượn tạm những giai điệu trong bài hát mà mọi người yêu thích. Nhưng cậu nghĩ xem, nếu nội dung của ca khúc không phải là của riêng mình, thì bất cứ ai hát cũng giống nhau. Dù sao dòng nhạc này không cần sử dụng những kỹ xảo âm thanh cao cấp, cũng không cần kỹ năng thanh nhạc quá tốt. Sự khác biệt giữa rapper và ca sĩ thần tượng của các công ty thu âm lớn là gì? Nếu một rapper không thể viết được lời bài hát, anh ta sẽ bị tất cả mọi người trong giới giải trí chế giễu."
Pablo nói một lúc, "Hơn nữa lời bài hát của cậu vẫn cần phải chỉnh sửa."
"Ồ... này..."
Tống Á mím môi, vài lần muốn nói lại thôi. Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, nhưng hắn biết rõ quyền lợi về bản quyền chắc chắn là không còn nữa.
"Cậu nên suy nghĩ về việc này."
Pablo không tiếp tục gây áp lực cho Tống Á nữa, lão khởi động điện thoại Motorola và bắt đầu gọi. "Này ông già! Tôi cần saxophone của ông... ngay bây giờ... đây là một vụ làm ăn lớn... Ok. Quyết định như vậy đi?... Được, mười phút nữa sẽ đến nhà ông."
"Tới nhà cũ của Morgan." Sau cuộc gọi, lão nói với AK.
Mười phút sau, một người đàn ông mang theo nhạc cụ đi đến, đó là một ông lão da đen mặc bộ trang phục của những năm 50, 60.
"Wow, wow, wow, ông mặc quần áo như vậy là định đi đâu?" Pablo trêu chọc khi thấy chiếc khăn trong túi áo ngực của Morgan.
"Không... không phải ông bảo có một vụ làm ăn lớn sao?" Ông già mở to mắt, "Không phải ông muốn trêu tôi đấy chứ, ranh con! Nếu không phải ông nói như vậy thì tôi đã không ra khỏi cửa rồi."
"Tôi sẽ đến chỗ lão Joe, ông nghĩ tôi sẽ sắp xếp cái gì cho ông? Cho ông thổi nhạc đệm ở một nhà hàng? Một bộ xương già như ông có thể làm được cái gì?"
"Tôi đã rất nhiều lần biểu diễn tại các sự kiện âm nhạc lớn! Lúc bấy giờ mọi người còn hỏi ai đang chơi saxophone."
"Tôi biết, tôi biết, tất cả các ông đều phải cảm ơn Kenny G. Ông thấy đấy, ngày nay, một đứa nhỏ như vậy lại có thể sáng tác dựa trên kèn saxophone."
"F*ck Kenny G, kỹ năng của tôi tốt hơn nó hàng vạn lần."
"Thật sao? Tôi đã thấy ông thổi những bài hát của cậu ta. Tôi cảm thấy lúc ấy ông như sắp tắt thở đến nơi. Tôi sợ rằng ông sẽ nằm xuống ngay tại chỗ ấy chứ."
"Thôi đi, tôi đang nói về kỹ năng cơ mà."
Pablo và Morgan trêu chọc nhau vài câu. Pablo khi ở trước mặt người bạn thân, ông ta giống như một người khác.
Bọn họ rất nhanh đã đến nơi. Khi AK dừng xe, Tống Á bước xuống, nhìn lên và thấy một tấm bảng cao có hàng chữ Công ty Âm nhạc Old Joe', đèn neon rất ảm đạm, thậm chí một vài chữ cái không còn sáng nữa.