Công ty âm nhạc của lão Joe vốn là một công ty hàng đầu trong ngành sản xuất âm nhạc, tuy nhiên nó lại khác hẳn so với những gì mà Tống Á tưởng tượng. Cánh cổng sắt hẹp và dày bảo vệ công ty âm nhạc Old Joe một cách chặt chẽ, ngay cả chuông cửa cũng không có. AK tiến đến gõ mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa sắt vang lên những tiếng kêu nặng nề.
"Đi mua một vài cái pizza."
Pablo lấy tiền từ trong túi ra và rút thêm mấy tấm vé đưa cho Muffler, "Mua thêm một chút nước nữa". Ông ta chỉ vào một ngã tư. "Đi qua hai cái đèn giao thông là đến."
Muffler lặng lẽ lấy tiền rồi lái xe đi mua. Lúc này có một cái bóng lóe lên qua ô cửa, rồi một người đàn ông da đen với khuôn mặt đầy vẻ lười biếng đẩy cánh cửa mở ra.
"Chịu khó một chút, Carl."
Pablo phàn nàn một câu, cầu thang đằng sau cánh cửa tương đối hẹp và ông ta là người đầu tiên bước vào.
Carl bắt tay với những người đang đứng ở cửa. "Em trai tôi, Alexander, anh cũng có thể gọi nó là APLUS." Tony giới thiệu Carl với Tống Á, Carl gật đầu tỏ vẻ đã biệt. Tống Á và Carl đập tay chào nhau theo phong cách của người da đen.
"Xem ra anh ta cũng là một người nhàm chán như Muffler." Tống Á tự nhủ, sau đó nhanh chóng bị thu hút bởi những bức ảnh ở hai bên cầu thang. Các khung ảnh rất đẹp. Những người trong ảnh, chân dung của họ dù trắng hay đen vẫn có màu sắc rất rực rỡ. Phần lớn mọi người có gu ăn mặc và chụp ảnh khoảng những năm 50, 60 và thậm chí trước đó. Tất nhiên họ đều là người da đen. Lão Joe xuất hiện thường xuyên nhất, trải qua rất nhiều giai đoạn, có cả thời kỳ trung niên, và có vẻ như lão ta từng là một ca sĩ có chút danh tiếng.
"Đây là tao." Lão Morgan tự hào chỉ vào một trong số họ, "Nhìn này, tao vốn là một anh chàng đẹp trai đấy chứ."
Người trong bức ảnh năm đó thực sự khá đẹp trai, chiếc saxophone vàng được đặt trước ngực. Khi mỉm cười, anh ta để lộ một chiếc răng nhỏ trắng sáng.
"Thật đáng tiếc, thời đại nhạc jazz chỉ còn trong quá khứ..." Hộp saxophone của lão Morgan được ôm chặt trong tay, tuy nhiên cảm xúc mờ nhạt này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn: "Nhạc rock chết tiệt, disco chết tiệt, nhạc blues chết tiệt... " Ông già tóc bạc đột nhiên biến thành một chàng trai đầy tức giận. Ông đổ lỗi mọi thất bại của mình đều do thời đại thay đổi." "Kenny Gchết tiệt!" Cuối cùng, đến cả thủ đô trước đây cũng bị ông ta lôi ra mắng.
Tầng thứ hai rộng rãi hơn nhiều. Trong hội trường có hai áp phích cao hơn người. Trong đó, người Tống Á ấn tượng sâu sắc nhất là lão Joe. Ông đứng ở giữa, hai tay mở ra ôm cả bốn người đàn bà da đen. Tất cả bọn họ đều có dáng người cao lớn như dì Tô Thiến. Tống Á không biết bất cứ ai trong số họ. Một tấm áp phích khác là Lowry và Aiur. Nằm ở vị trí trung tâm là Lowry, đang đeo một chiếc đàn guitar. Hai tay cậu ta cầm lấy giá đỡ micro, nhìn thẳng vào ống kính trêu chọc, có chút giống một ngôi sao nhạc rock. Còn Aiur đang nghiêng người, một tay cầm micro, tay kia tạo tư thế hip hop.
"Có vẻ như Lowry là thương hiệu của công ty này."
Tống Á đánh giá được thực lực của công ty Old Joe. Có thể nó từng rất nổi tiếng, nhưng bây giờ nó chắc chắn đã không còn thịnh hành.
"Gọi Aiur, bảo nó đến đây."
Pablo hướng ngón tay chỉ vào chiếc điện thoại cố định ở quầy lễ tân, "với tốc độ nhanh nhất".
AK nghe theo và đi đến quầy lễ tân để gọi điện thoại.
Pablo tiếp tục tiến về phía trước và dừng lại trước một cánh cửa có tấm biển ghi phòng thu âm. Pablo ghé tai vào cánh cửa nghe vài giây sau đó ông ta xoay nắm cửa đẩy ra.
Bên trong phòng liền vang lên tiếng hét của một người phụ nữ.
"Mặc quần áo vào và đi ra ngoài!" Pablo không quan tâm, tiếp tục đi vào.
Trong căn phòng tối vang lên những âm thanh, sau đó người con trai da đen lấy áo khoác choàng lên người bạn gái, cúi đầu chạy ra ngoài.
Tony đứng ngoài cửa vừa cười vừa nói, cũng không quên giúp Tống Á giới thiệu. "Đây là em trai của tôi, Alexander, còn gọi là APLUS. Alexander, đây là Eric, người phối âm của chúng ta."
"F*ck you, Tony." Eric nhỏ giọng mắng, người bạn gái bên cạnh cũng dựng ngón giữa về phía Tony.
"Vào đi! Cùng vào đi!"
Đây là một phòng thu âm tiêu chuẩn, còn bên ngoài là phòng điều khiển.
Có bàn điều khiển âm thanh, ghế dựa, ghế sofa và một số thiết bị lớn nhỏ khác. Căn phòng nhỏ bên trong là phòng thu âm. Cả hai bên có thể nhìn thấy nhau qua lớp kính dày.
Pablo mở tất cả các đèn, "Bắt đầu làm việc đi! Đừng lãng phí thời gian nữa." Pablo lại mở cửa phòng thu âm để Morgan và Lowry đi vào. "Nhạc phổ!" Anh ta vẫy tay ra hiệu cho Tống Á.
Tống Á lấy bản nhạc từ trong túi ra và bước vào phòng thu, đặt bản nhạc trước mặt Morgan và Lowry Bé.
Lowry vẫn chưa được tập trung, không nói một câu nào. Thậm chí mắt của cậu ta cũng không thèm nhìn Tống Á.
Lão Morgan đeo kính viễn lên và chậm rãi mở hộp saxophone.
"Đi ra đi." Lệnh của Pablo phát ra từ loa.
Tống Á nhanh chóng đi đến đóng cửa phòng thu.
"Các cậu có quyền được đưa ra ý kiến, nhưng đừng tùy tiện ngắt quãng họ."
Pablo ấn vào nút trò chuyện để làm ví dụ, "Hãy bắt đầu khi hai người đã chuẩn bị sẵn sàng." Anh ấn vào micro và nói.
"Đừng hối thúc tao, đừng hối thúc tao, tao lớn tuổi rồi, không thể sánh bằng những người trẻ tuổi như tụi mày..." Lão Morgan bực tức nói qua micro.
"Eric đi đâu rồi?" Pablo nhìn xung quanh rồi hỏi.
"Không phải ông không cho gọi anh ta hay sao?" Tony không hiểu hỏi lại.
"Đi tìm và đưa anh ta đến đây ngay, ở đây không thể vắng mặt anh ta được." Pablo sắp xếp ổn thỏa mọi công việc rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn một mình Tống Á ngồi trong phòng điều khiển. Hắn đi đến ngồi trước bàn điều khiển và quan sát xung quanh. Ngoài bàn mixer ra thì còn nhiều thiết bị mà cậu không biết tên. Bức tường trong phòng thu âm được làm bằng gỗ cảm giác rất chuyên nghiệp. Tất nhiên, ngoài chiếc ghế sofa dài phía sau lưng, bên trên ghế khá lộn xộn, trong không khí còn thoang thoảng mùi mồ hôi, điều đó cho thấy ở đây vừa diễn ra cuộc "vận động" rất dữ dội.
Phần đệm saxophone của bài Thirft Shop này hầu như đều có sự lặp lại một cách máy móc. Lão Morgan đã chơi thử một vài đoạn trong bản nhạc. "What the hell?..." Morgan đặt saxophone xuống rồi mắng: "Tên ngu ngốc nào viết ra bản nhạc rác rưởi này?"
"Là tôi đây." Tống Á trả lời thành thật, cậu nhớ rằng mình chưa ấn nút trò chuyện, nên nhắc lại một lần nữa: "Này... là tôi viết."
"Hiện nay những bài hát do người trẻ tuổi viết, tao thực sự không thể hiểu nổi. Mày nghĩ bài hát này có trở nên phổ biến được hay không?" Lão Morgan tiếp tục phàn nàn rồi quay sang hỏi Lowry Bé đang ngồi bên cạnh. "Mày nghĩ bài hát này có thể nổi tiếng không? Hát ca khúc này sao?"
Morgan khiến cho Lowry Bé cảm thấy thật buồn cười. Cậu ta trả lời "Tôi không biết."
"Này, những người trẻ tuổi bây giờ... tao thực sự càng ngày càng không thể hiểu nổi... Mày biết không? Lúc tao bằng tuổi bọn mày bây giờ…."
Lão Morgan tiếp tục nói, và Lowry Bé cảm thấy rất vui vẻ nhưng dáng vẻ vẫn tỏ ra là không để tâm. Tống Á biết rằng hắn chỉ có thể ngồi nghe mọi người chỉ trích, Tống Á cũng không muốn làm mất lòng mọi người. Không để mọi người chờ đợi lâu, Pablo và Joe đẩy cửa đi vào.
Lão Joe vẫn mặc bộ quần áo màu hồng của ngày hôm trước, "Morgan!" Ông ấn vào nút trò chuyện và mắng to: "Ông có tin là tôi sẽ đi vào đó để mang cái miệng của ông xuống hồ Michigan làm thức ăn cho cá không!?"
Vẫn là giọng nói trầm thấp và đầy mạnh mẽ, thậm chí khuôn mặt cũng không quá khác biệt so với người mặc quần áo màu hồng đóng MV Thrift shop. Tống Á nhìn thấy lão Joe đến liền cảm thấy buồn cười.
"Cậu là APLUS đúng không?" Lão Joe sau khi dạy bảo Morgan xong liền quay ra bắt tay với Tống Á. "Làm quen một chút, tôi là ông chủ của công ty này, Joe, cậu có thể gọi tôi là lão Joe, nhưng tôi thích mọi người gọi tôi là BOSS."
"Xin chào, BOSS." Tống Á bắt tay với Joe, bên trong phòng tiếng nhạc bắt đầu vang lên, hắn chủ động đứng lui lại phía sau.
Morgan thổi kèn saxophone, Lowry Bé vừa hát vừa đánh trống châu Phi, hai người cùng nhau biểu diễn bài hát một lần nữa, hiệu quả đã tốt hơn nhiều so với lần biểu diễn của Tống Á và Lowry Bé.
"Hừm..."
Lão Joe khịt mũi nhưng cũng không bày tỏ ý kiến gì, ông ấn vào nút trò chuyện nói "Biểu diễn thêm một lần nữa đi."
Trong khi Joe và Pablo nghe lại lần thứ hai, bộ não của Tống Á nhanh chóng hoạt động. Tony đã bảo hắn nên nịnh Pablo, nhưng khi nói chuyện với Pablo trên xe, đã xảy ra tranh chấp về lợi ích giữa hắn và Pablo. Ông ta là người đại diện của Lowry, hơn nữa Pablo muốn dùng tên Lowry cho phần lời bài hát do hắn sáng tác. Pablo muốn hắn thay đổi cách suy nghĩ, nếu như hắn nịnh Pablo thì mọi chuyện sẽ như thế nào. Cho dù sau này Pablo có trở thành người đại diện của hắn thì khi hắn và Lowry Bé có xảy ra tranh chấp về lợi ích, không biết ông ta sẽ lựa chọn thế nào.
Có lẽ không nên để Pablo làm người đại diện cho hắn.
Nhưng lão Joe và Pablo không hề giống nhau. Chỉ cần bản thu bán được nhiều, với tư cách là ông chủ của công ty âm nhạc, chắc chắn lão Joe và hắn sẽ thống nhất với nhau về lợi ích...
Sau lần biểu diễn thứ hai này đã có thể hiểu rõ các hành động, "Ông chủ." Tống Á gọi nhằm thu hút sự chú ý của lão Joe. "Là như thế này. Lời bài hát được lấy cảm hứng từ lần Lowry Bé quay MV…"
"Ừ, tôi có nghe nhắc đến, Thirft shop." Lão Joe trả lời.
"Chưa hết, cảm hứng của ca khúc còn được bắt nguồn từ ông, ông chủ." Tống Á tiếp tục: "Phần điệp khúc, tôi đã viết để tặng ông, tôi rất thích giọng hát trầm thấp của ông."
"Tôi?" Lão Joe rất ngạc nhiên.
"Đúng vậy, ông có thể hát thử xem?" Tống Á làm động tác mời vào phòng thu âm.
"Thử hát sao?" Lão Joe và Pablo nhìn nhau.
Pablo bĩu môi rồi gật đầu với lão Joe.
"Hát thử thì hát thử." Lão Joe đẩy cánh cửa phòng thu âm rồi đi vào.
Lão Joe cầm lấy bản nhạc và lần biểu diễn thứ ba bắt đầu.
"Im Gonna Pop Some Tags, only got Twenty Dolr S in my pocket."
"I'm, I'm, I'm hunting, looking for a come up!"
"This is F*cking awesome!"
Khi lời bài hát cất lên, Tống Á thấy Pablo nghiêng người về phía trước và đôi mắt sáng lên.