Chereads / Chicago 1990 / Chapter 19 - Chương 19: Làm ăn là làm ăn

Chapter 19 - Chương 19: Làm ăn là làm ăn

Mấy ngày hôm nay Tống Á cũng bị mất ngủ khá nhiều, rất nhanh đã cùng Eric phát ra những tiếng ngáy khò khò.

Cũng không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua, Tống Á đột nhiên bị âm thanh cãi nhau kịch liệt bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Trong cơn mơ màng hắn chỉ nghe được liên tiếp một loạt những lời nói thô tục văng ra mở đầu bằng chữ F...

"Có chuyện gì vậy?"

Hắn dụi dụi mắt bò dậy, mở toang cửa phòng thu âm ra, thấy Eric đang tựa vào cửa xem cảnh náo nhiệt.

Thấy Tống Á đã tỉnh dậy, Eric quay đầu lại, đặt ngón trỏ lên môi tỏ ý ra hiệu đừng lên tiếng, sau đó ném một tờ giấy màu sắc sặc sỡ qua cho Tống Á xem.

Hoá ra đó là bìa Album đầu tay của Lowry Bé, thiết kế cũng chẳng có điểm gì đặc biệt. Nhân vật chính Lowry Bé ăn mặc theo phong cách hip-hop, một tay cầm micro, một tay ngầu lòi chỉ về phía trước, tiêu đề phía dưới chính là tên đầy đủ của Lowry Bé "Lowry Đời Hai*".

(*) Lowry Bé tức Lowry Junior là cái tên được đặt cho con của một người đàn ông có tên Lowry.

Tống Á ngồi nghĩ một hồi mới hiểu ra được hàm ý ẩn bên trong cái bìa album này: "Album mới ra không liên quan gì đến Aiur nữa. Phải biết rằng poster truyền thông treo tại công ty âm nhạc của lão Joe từ trước tới nay vẫn là Lowry Bé và Aiur. Lowry Bé là nhân vật chính cũng chẳng sai, nhưng mà tuyệt đối không thể bỏ qua Aiur, nhưng mà bây giờ..."

Hắn vểnh tai nghe ngóng một cách cẩn thận, quả nhiên không sai, người đang la hét chửi bậy ầm ĩ bên ngoài kia chính là Aiur.

Tống Á bước tới bên cạnh Eric, bên ngoài hành lang rơi lả tả rất nhiều bìa album mới và những trang phụ lục ghi lời bài hát, không biết ai là người đã ném thành ra thế này.

Nhặt lên một trang lời bài hát, Tống Á nhớ rằng album mới ra mắt, bản gốc có mười lăm bài hát, cộng thêm một bài "Thrift Shop" của hắn nữa là mười sáu bài. Tuy nhiên trên trang lyric của album này lại chỉ có mười ba bài hát, vậy cũng có nghĩa là lão Joe đã ngấm ngầm cắt bớt đi ba bài hát, mà ba bài hát này....

Hắn cố gắng nhớ lại.

Đúng rồi, ba bài hát bị lược bỏ đi chính là ca khúc mà Aiur góp mặt nhiều nhất.

Lúc này Carl từ phía trước chạy tới, ba giây sau, tiếng chửi bậy của Aiur không còn nữa.

"Ồ ồ..." Eric đi qua đó.

Tống Á cũng khép nép đi theo sau Eric.

Trong văn phòng làm việc của lão Joe đồ đạc bừa bãi lộn xộn. Hai con mắt của Aiur đã đỏ ngầu lên, hai tay anh ta đang bị Carl khóa chặt, miệng cũng bị Carl lấy tay bịt chặt lại nhưng anh ta vẫn không chịu thôi. Aiur không ngừng uốn éo thân người tỏ ý muốn thoát ra, hai chân anh ta còn cố ý đá về hướng của lão Joe.

Lão Joe, Pablo, Lowry Bé và Tony đều có mặt ở đó, trên quần áo của lão Joe vẫn còn hiện rõ mấy vết chân.

Lowry Bé núp phía sau lưng của Tony sắc mặt không cảm xúc, cũng chẳng biết là trong đầu cậu ta đang nghĩ gì.

"Bình tĩnh lại đi! Aiur!" Pablo không ngừng khuyên nhủ hắn, "Đây là sau khi bọn tao đã thông qua bàn bạc suy nghĩ kĩ lưỡng mới đưa ra quyết định. Điều này có lợi cho tất cả mọi người! Hẳn là mày cũng muốn album mới ra mắt bán chạy đúng không nào? Chỉ cần album mới này bán chạy, thực ra đối với mày cũng là một chuyện tốt, chẳng qua cũng chỉ mất đi ba bài hát thôi mà, những bài hát còn lại vẫn có mày..."

Vài phút sau, có lẽ là sau khi nghe Pablo nói xong Aiur đã hiểu ra được vấn đề, cuối cùng thì Aiur cũng không còn giãy giụa nữa, anh ta dần dần bình tĩnh lại.

"Thả nó ra." Pablo vẫy vẫy tay.

Carl buông tay ra.

"Bull SH*T!" Aiur đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình, "Chúng mày đã giấu tao cho tới khi album được phát hành. Đừng có lúc nào cứ mở mồm là nói toàn những lời hay ý đẹp, toàn là một lũ lừa đảo! Coi như là tao đã mù."

"Hơ! Đây không phải là vấn đề lừa hay không lừa, làm ăn chính là làm ăn." Pablo nói.

"À, ra là thế."

Đẩy Carl ra, Aiur bước đi ra ngoài. "Coi như là tao đã nhìn thấy được tâm địa của lũ NGer có quyền có thế chúng mày. Ngày bình thường cứ gặp nhau mở mồm là một tiếng anh em, hai tiếng anh em, đợi đến khi xảy ra chuyện rồi cũng chỉ biết luôn mồm nói mấy câu 'business is business' của người da trắng..."

"Hazzz!" Pablo quát lên định gọi anh ta lại, "Mày đi đâu thế? Sắp tới thời kỳ tuyên truyền album mới rồi đấy?"

"Tao không có trong đó, dù có phát hành album mới cũng không phải là chuyện của tao."

Pablo bắt đầu nổi giận: "Đừng có giỡn mặt với tao, cái đồ ngu ngốc kia! Tao là người đại diện của mày, vậy nên mày phải nghe theo sự sắp xếp của tao."

"Mày chính thức bị đuổi việc."

Aiur đi không ngoảnh đầu lại, mọi người chỉ biết đứng nhìn nhau.

"Cái thằng ngu xuẩn này!" Pablo mắng.

Lão Joe phủi sạch bụi bẩn trên người, ngồi xuống ghế của mình, "Ông giải quyết cho xong chuyện này đi, lúc này không thể để cho nó ra ngoài ăn nói lung tung được."

"Tôi phải xử lý chuyện này như thế nào bây giờ? Đây đều là chuyện tốt từ mấy cái ý tưởng điên rồ của các người mà ra cơ mà!" Pablo cởi hai cái cúc áo trên cổ ra, lượn đi lượn lại ở đó vài vòng: "Mày!" Gã búng tay ra hiệu cho Tony! "Đi khuyên nó quay trở lại đây, nếu thật sự khuyên không được trước mắt cứ giữ chân nó lại."

"Tôi biết phải làm như thế nào..." Tony bĩu môi, thấy Pablo lại chuẩn bị nổi cáu, đành phải đuổi theo sau Aiur.

"Bây giờ cũng chỉ còn số ít người thích nghe thể loại hip-hop, dù cho có cả bài hát của APLUS đi nữa, thực ra thì tôi vẫn sẽ cắt bớt đi lượng xuất hiện của Aiur." Lão Joe nói lên những lời thật lòng của mình." Khán giả mà Lowry Bé hướng tới là các cô nàng trẻ, nhan sắc của Aiur chỉ làm cho mọi việc thêm phiền phức hơn."

"Ngoại hình không được đẹp thì bị đối xử bất công à?"

Tống Á sau khi nghe xong những lời nói đó trong lòng cũng cảm thấy vô cùng bức bối. Sau khi trải qua sự việc này, cũng đã đến lúc hắn nên quay trở lại quỹ đạo của mình rồi. Tuyên truyền album mới không có việc của hắn, thậm chí cả Pablo và Lowry Bé đều không thèm đếm xỉa tới ca khúc "Thrift Shop" của hắn, vậy nên phải lập kế hoạch làm lại từ đầu.

Chỉ đáng tiếc là mọi chuyện không được như ý muốn, khi Tống Á trở về nhà đã thấy Tony và Aiur đang chơi game Super Mario với nhau trong phòng.

Hai người chơi đến nửa đêm mười hai giờ vẫn chưa chịu nghỉ ngơi. Tâm trạng của Aiur cũng tốt dần lên, càng lúc càng nói chuyện nhiều hơn, còn gào thét cùng với Tony.

Tống Á nằm trên giường khóc không ra nước mắt. Chiếc máy chơi game và chiếc tivi mini kia là do hắn mới mua từ chợ đồ cũ, bây giờ hắn lại cảm thấy vô cùng hối hận.

Tống Á không thể ngủ được. Hắn cảm thấy não rung lên theo từng tiếng ăn tiền xu của nhân vật trong trò chơi điện tử.

Với thu nhập 4500 đô la, mua một chiếc xe cùng các vật dụng cũ linh tinh khác đã tiêu hết của hắn hai nghìn rưỡi, đưa cho dì Tô Thiến năm trăm, 1500 còn lại hắn gửi vào ngân hàng, đổi lấy cuốn sổ tiết kiệm, còn dùng để làm gì thì hắn vẫn chưa có kế hoạch.

Chuyện nộp thuế hắn cũng từng hỏi qua. Thu nhập từ tháng Một đến tháng Tư của năm nay sẽ tính vào kỳ nộp thuế tận tháng Tư năm sau, vậy nên hắn không cần quá lo lắng về chuyện thuế má này.

Không biết là lần tiếp theo "thiên khải" sẽ đến vào lúc nào. Theo như lời của người đại diện Hayden nói, tiền bản quyền của đĩa nhạc không thể trong ngày một ngày hai mà thanh toán được, việc kéo dài tới một năm nửa năm cũng là chuyện thường xảy ra. Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của Aiur, Tống Á lại càng hiểu thêm về lão Joe và Pablo. Chuyện về nhuận bút hắn đã dặn dò Hayden nhất định phải để ý kĩ, đừng để cho bọn kia có cơ hội giở trò. Việc này cũng liên quan tới lợi ích của Hayden, anh ta bảo Tống Á yên tâm, dù sao chống lưng cho hai người là một công ty hạng nhất nước Mỹ, William Morris không phải là dân ăn chay. Đây chính là lợi ích của việc ký kết được với công ty lớn.

Hai giờ sáng, Tony và Aiur vẫn đang ngồi trước màn hình tivi chưa có ý định dừng chơi.

"Ây, Aiur."

Tống Á quyết định không thể bỏ mặc Aiur được, nếu không thì sự nghiệp của hắn cũng đi tong: "Sau này anh dự định làm gì?" Hắn hỏi.

"Tao vẫn chưa suy nghĩ tới chuyện đó."

Aiur đặt tay cầm xuống: "Tiếp tục đi làm thuê ở nhà hàng, cứ tiếp tục sống như vậy thôi, tao lại chẳng có thân thế gì, cũng không thể làm gì họ được, cứ coi như vừa mơ một giấc mộng làm người nổi tiếng vậy."

"What the f*ck, anh có thể bỏ qua như vậy sao?" Tống Á nghĩ thầm trong bụng, nhưng mà nếu như Aiur không gây sự, không ra ngoài ăn nói linh tinh, thực ra như vậy cũng có lợi cho bản thân anh ta. Dù sao thì trong thời gian album mới được phát hành quả thực là rất sợ có những tin tức báo chí không hay ảnh hưởng tới, hơn nữa số lượng bài hát trong album của Lowry Bé cũng giảm bớt đi rồi, nhuận bút của Tống Á cũng sẽ được chia cao hơn.

"Anh là một người anh em tốt, sẽ không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện với Lowry Bé sau, chúng ta là người một nhà cơ mà." Tony có chút không được vui, "Anh đi tìm Pablo xin lỗi ông ta một câu, nói với ông ta rằng những lời lúc sáng anh nói chỉ là lời nói lúc tứ giận thôi..."

"Mày vẫn không hiểu ra à?" Aiur hiểu tính họ hơn Tony: "Ban ngày tao làm cho mọi chuyện thành ra như vậy, mà Lowry Bé vẫn không lên tiếng dù chỉ một câu, thái độ của nó như vậy mà mày vẫn còn không biết ý của nó là gì sao? Album từ chỗ là của chung hai đứa giờ chỉ còn là của riêng nó, nó chính là người được hưởng lợi nhiều nhất, làm ăn chính là làm ăn, Pablo đã trực tiếp sa thải tao rồi."

"Hờ..." Tony không biết nói gì vào lúc này nữa. "Không sao đâu người anh em, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt rồi suy nghĩ cho kĩ đi." Cậu ta lại nói với Tống Á: "Aiur không muốn ở cùng với Lowry Bé nữa, mấy ngày tới cứ để cho anh ta ngủ lại giường của tao, còn tao qua ở với Lowry Bé."

"Cái gì cơ."

Tống Á sầm mặt lại hỏi, nhìn Aiur đang cầm tay cầm tiếp tục chơi trò chơi, bất đắc dĩ lấy chăn trùm lên đầu.