William Morris đã cử một người đàn ông da trắng tên là Hayden đến. Anh ta khoảng chừng bốn mươi tuổi và trông khá bình thường. Theo như những gì Hayden nói, anh ta từng là đại diện cấp trung của một công ty bán xe hơi ở Detroit. Mới chuyển qua làm người đại diện cho nghệ sĩ chưa được ba năm. Anh ta thực sự rất "quan tâm" đến xe. Lúc ký hợp đồng, chốc chốc Hayden lại đi đến cửa sổ, chui đầu ra xem chiếc Dodge đang đỗ tại tầng một công ty âm nhạc của Lão Joe. Tất cả những anh chàng da đen đi ngang qua xe đều có thể khiến cho Hayden cảm thấy sợ hãi.
"Nào, chúng ta uống một ly nước đã!"
Lão Joe rất hài lòng. Tống Á không có ý định lợi dụng giờ phút quan trọng này để vòi vĩnh ông ta nhằm nâng giá hợp đồng. Tất nhiên, hầu hết là do Tống Á không dám và điều đó cũng không thật sự cần thiết. Điều kiện trong hợp đồng này về cơ bản không khác nhiều so với các hợp đồng chuyển nhượng tiêu chuẩn.
"Chúc cho album mới sẽ bán chạy."
Pablo cũng có thể chấp nhận rằng tên của Lowry Bé xuất hiện trong cột của tác giả ngang bằng với tên của Tống Á, nhưng chỉ trong các trường hợp công khai. Còn trong hợp đồng, quyền lợi thực sự của Lowry Bé chỉ bằng một nửa so với Tống Á. Đương nhiên, một nửa không có nghĩa là ít, bởi vì đó là tiền bản quyền sáng tác cả đời.
Trong hợp đồng này, người sáng tác nhạc và lời mỗi người sẽ chiếm khoảng sáu phần trăm doanh thu từ bài hát "Thrift Shop". Về phần sáng tác lời, Lowry Bé chiếm hai phần trăm, Tống Á chiếm bốn phần trăm. Cộng với sáu phần trăm tiền bản quyền phần nhạc nữa thì Tống Á chính xác được hưởng 10%. Nếu là album, thì tiền bản quyền được phân chia cùng các bài hát khác. Lấy một album mười bài hát làm ví dụ: mười phần trăm sẽ được nhân tiếp với một phần mười. Tống Á có thể nhận được một phần trăm giá tiền bán ra của album, điều này không liên quan gì tới bất kỳ lợi nhuận nào khác, nếu một đĩa bán ra được năm mươi đô thì Tống Á sẽ được hưởng nửa đô.
Đừng chỉ thấy doanh thu của album bán được một triệu bản mới mang lại năm mươi nghìn đô cho Tống Á. Những khoản thu lớn nằm ở các đĩa đơn trong tương lai. Nếu là một ca khúc đơn thì không cần phải đi so sánh thu nhập với các bài hát khác. Mười phần trăm chính là mười phần trăm, hơn nữa đĩa đơn thường thường đều là các bản ghi vinyl và CD mini, giá bán cao hơn so với các băng đĩa phổ biến hiện nay.
"Này." Tống Á nâng cốc và chủ động mời Lowry Bé.
Ván đã đóng thuyền, Lowry Bé bây giờ cũng không còn tức giận, hoặc có thể là Pablo đã hòa nhã hơn với cậu ta, để cậu ta nhìn nhận về bản thân của mình rõ ràng hơn: "Cạn ly!" Lowry ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Mối quan hệ giữa hai người về sau vẫn tốt đẹp, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ sẽ còn lâu mới có thể trở lại như trước kia.
"Cạn ly. Chúc album mới đạt doanh số cao." Hayden, người đã dùng nửa đời để chúc tụng các album mới, lúc này đang giở các kỹ năng ngoại giao lão luyện của mình ra.
"Cạn ly."
Rượu trong chén là Remy Martin XO của lão Joe sưu tầm đã nhiều năm. Tống Á nếm thử, hắn còn nhớ người dân phía Nam Trung Quốc dường như cũng rất thích uống loại rượu này. Hắn một hơi uống cạn, cảm thấy quả nhiên rượu này rất dễ uống.
Những người có mặt ở đó không nghĩ rằng có bất cứ điều gì sai trái với việc trẻ vị thành niên uống rượu. Sau một vòng uống rượu qua lại, Hayden và Pablo đã chuẩn bị sẵn hai bản hợp đồng, bây giờ chỉ cần ký tên lên nữa là hoàn tất thủ tục.
Đầu tiên là phí chuyển nhượng. Tống Á đã chuyển một phần ba bản quyền lời bài hát cho Lowry Bé với giá là hai nghìn năm trăm đô. Con số này được ước tính dựa trên doanh số năm mươi nghìn album và mười nghìn đĩa đơn. Hayden không hài lòng lắm, muốn thỏa thuận lại giá cả một lần nữa. Nhưng Tống Á lại ngăn cản anh ta, hắn nghĩ coi như đó là phí vào nghề.
Bước tiếp theo là thỏa thuận về bảo mật cho hợp đồng, thường được gọi là phí bịt miệng, trị giá hai nghìn năm trăm đô. Sau này trong mọi trường hợp, Lowry Bé đều có thể tuyên bố rằng cậu ta đã hoàn thành phần RAP của bài hát Thirft Shop và Tống Á chỉ là người viết phần melody*. Tống Á hoàn toàn phải chấp nhận cách nói này. Đối với phí thanh lý hợp đồng, nó chỉ là một con số không có ý nghĩa, Lowry Bé sẽ không chủ động nói sự thật, còn nếu Tống Á hối hận muốn thay lời thì…
(*)Phần có giai điệu trong một bài rap, thường do ca sĩ thể hiện được gọi là melody.
Sẽ không thể chỉ giải quyết đơn giản bằng cách đền tiền là xong.
Pablo lấy ra năm xấp tiền hai mươi đô được xếp ngay ngắn và để chúng ở trước mặt Hayden, cho anh ta đếm.
Tống Á nhớ đến lời dặn dò của Goodman, hắn tự nhắc nhở bản thân rằng ngay cả khi đó là thu nhập bằng tiền mặt, hắn cũng không thể quên nộp thuế. Mùa nộp thuế ở Mỹ vào tháng Tư sắp đến rồi, chuyện này tuyệt đối không được quên.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, Tống Á trả cho Hayden một phần mà anh ta xứng đáng được nhận, và sau đó tiễn anh ta xuống tầng ra về: "Anh chủ yếu tập trung vào hai điều, để ý tiến độ hoàn thành thủ tục bản quyền và giúp tôi gia nhập Hiệp hội nhạc sĩ càng sớm càng tốt." Đứng trước cửa xe Dodge của Hayden, hắn cẩn thận dặn dò.
"Tôi sẽ chú ý". Hayden gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lái xe hai lần đến phía Nam thành phố và nhận vài hợp đồng đã có năm trăm đô. Hơn nữa, năm sau anh ta có thể tiếp tục được chia mười phần trăm từ tiền bản quyền của Tống Á. Quả thực chẳng khác gì như đi nhặt tiền. Mặc dù vẫn phải trích một phần tiền cho William Morris, nhưng tâm trạng của Hayden vẫn rất tốt. "Không vấn đề gì." Anh ta đồng ý."Nhưng tôi đề nghị cậu nên tham gia BMI (Hiệp hội Phát sóng Âm nhạc). Mặc dù chi phí cao hơn nhưng khách hàng của BMI sẽ khiến khán giả nghe bài hát của cậu nhiều hơn, cậu biết đấy, đài phát thanh mà."
"Tôi hiểu, cứ làm như vậy đi."
Hai người đã từng nói chuyện về việc này một lần, sau Tống Á cảm thấy năng lực của Hayden đáng tin cậy, mới đưa anh ta và dì Tô Thiến tới công ty luật của Goodman ký hợp đồng kinh tế đầu tiên, tiện đó thanh toán luôn với Goodman.
"Còn gì nữa không, cậu có muốn tôi tìm thêm cơ hội giúp cậu không?" Hayden chủ động đề nghị, "Có rất nhiều ca sĩ nhỏ cần bài hát, và thậm chí một số quảng cáo tôi cũng có cách liên lạc, miễn là cậu có thể viết được chúng."
"Quên đi."
Tống Á viết được đi nữa cũng không viết, không có "thiên khải" hỗ trợ, hắn biết rằng hắn đang ở vị trí nào. "Anh đi nhanh lên, người da trắng ở đây lâu không an toàn đâu." Hắn nhắc nhở.
"Này..."
Hayden quay lại nhìn vào bóng đêm tối đen ở cửa hộp đêm phía đối diện. "Vậy, tôi đi đây, liên lạc qua điện thoại nhé, bye bye." Anh ta nhanh chóng khởi động xe và phóng vèo đi.
Tống Á quay trở lên lầu. Ngoại trừ phòng thu âm, tất cả những nơi khác đều có người. Hầu hết trong số họ là những người không liên quan như bạn gái và bạn bè do một số nghệ sĩ đưa tới. Thậm chí Tony còn đưa cả bạn gái cũ của cậu ta đến đây. Hai người họ đang cãi nhau trong góc nhà, anh một câu tôi một câu. Những nghệ sĩ chơi nhạc đang ngồi la liệt trên ghế sofa phòng điều khiển chờ đợi, xem các tay trống tập dượt hết lần này đến lần khác. Người thực sự làm việc chỉ có Eric, anh chàng kỹ thuật viên phòng thu. Mấy ngày nay anh ta mới chỉ ngủ tổng cộng vài tiếng đồng hồ, cả người rũ ra. Tống Á cảm giác anh ta có thể chết vì kiệt sức bất cứ lúc nào.
Không khí rất ngột ngạt, đủ các loại mùi hỗn hợp pha trộn vào nhau: mùi nước hoa, mùi mồ hôi, lá cây, rượu, khói thuốc lá, mùi cơ thể… Nhưng có lẽ đó là điều vô cùng bình thường trong giới âm nhạc, mọi thứ đều xảy ra như vậy. Ngay cả ông chủ là lão Joe cũng không quan tâm đến điều này cho lắm. Ông ta đang cầm ly rượu và bị một vài cô gái do các nghệ sĩ đưa tới vây quanh, ông nhảy múa với khuôn mặt hớn hở, trên nét mặt tràn đầy sự vui vẻ.
"Ồ, có lẽ đó là vì ở đây tôi là người nước ngoài duy nhất."
Chứng kiến những cảnh vui vẻ náo nhiệt như thế này, Tống Á lại cảm thấy cô độc. Tâm hồn của một người Hoa khiến hắn không thể hòa vào không khí náo nhiệt này.
Hắn nhớ rằng hắn đã không đến trường được vài ngày. Hắn lo lắng mình không thể tiếp tục học tốt được môn Đại số. Sau lần đó, lần "thiên khải" tiếp theo không biết sẽ đến vào lúc nào, khi nào nó mới xuất hiện, trong lòng hắn bỗng trở nên phiền muộn. May thay, bốn nghìn năm trăm đô trong túi lúc này có thể an ủi hắn phần nào.
"Thùng vàng đầu tiên sau khi xuyên việt, nên dùng vào việc gì nhỉ?"
Hắn nghĩ một hồi, không có ký ức về kiếp trước, đầu tư mạo hiểm thì nghĩ cũng chẳng cần nghĩ. Ở nước Mỹ, thật bất tiện khi không có xe ôtô, vì vậy hắn đã đi tìm Tony. "Này, ngày mai cùng em đi đến chợ xe cũ đi."