Chereads / Chicago 1990 / Chapter 14 - Chương 14: Ra giá

Chapter 14 - Chương 14: Ra giá

Trong lòng Tống Á biết rất rõ, thay vì nói là Pablo bị kinh ngạc, chi bằng nói sau khi Lão Joe hát lên đoạn điệp khúc kia, bài hát mới chính thức lộ diện.

Nói một cách khác, không phải bài hát Thirft Shop này thích hợp với Lão Joe, mà chính là do cách ăn mặc cùng chất giọng đặc biệt kia đã giúp Tống Á được mở mang về cái gọi là "Thiên khải". Lão Joe là nguyên nhân, bài hát được hát lại này là kết quả. Trước mắt ông ta vẫn là người thích hợp nhất để hát phần điệp khúc của bài hát này. Trái ngược lại, phần Lowry rap lại chênh lệch quá lớn so với bản hát gốc. Vậy nên, khi Lão Joe vừa mới cất lời, bài hát này ngay lập tức lên hương.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu thử hát bài này. Lão Joe tuổi cũng đã lớn, ca từ trong nửa đoạn còn lại có phần phức tạp hơn so với đoạn đầu nên cũng xảy ra một số lỗi. Sau khi đã hát xong, lão giang hai tay ra như muốn trưng cầu ý kiến. Tống Á lập tức bày tỏ sự khen ngợi bằng ánh mắt và dựng thẳng hai ngón tay cái. Lão Joe vô cùng hài lòng với sự khen ngợi này, khẽ cúi đầu chào một cách tiêu chuẩn.

"Không được rồi, mệt muốn chết, tao phải đi uống chút nước, nghỉ một lát rồi tiếp tục sau." Lão Morgan lấy khăn tay lau mồ hôi rồi ra khỏi phòng thu âm.

"Này!"

Lão Joe vừa mới nhập cuộc, nên vẫn còn hào hứng chưa muốn nghỉ ngay. Tuy nhiên ông ta vẫn vội bước theo sau: "Lão già kia, đừng vội mất hứng chứ, tôi vẫn còn chưa bùng cháy hết đây này!"

"Ông cứ luyện tập thêm một chút đi, không phải mới vừa rồi cắn nhầm đầu lưỡi à?"

Lão Morgan vốn không bao giờ chịu đuối lý. Lão đi tới vị trí quen thuộc bên cạnh ghế sofa, tay mở một cái tủ có chứa mấy chai rượu bên trong, lựa chọn một hồi, cuối cùng lấy ra một chai Chivas Regal, rót non nửa chén xong ngửa cổ nhăn mày hớp một ngụm, sau đó hết sức thoải mái thở phào một hơi, ngồi phịch lên ghế sofa: "Ông nên làm phong phú tủ rượu của mình đi, Lão Joe..."

"Câm miệng và tự uống nước tiểu của mình đi!"

Lão Joe có chút khó chịu: "Chỗ này đã rất lâu rồi không có đồng lãi nào..."

Pablo ho nhẹ một tiếng.

Lúc này Eric đẩy cửa tiến vào, Tony đi theo phía sau, vừa cười vừa hô lên: "Anh ta vừa bị gái đá!" Sau đó còn chỉ vào một bên mặt của Eric: "Nhìn này!" Trên mặt Eric hẵn còn nguyên năm dấu vân tay.

Eric không thèm để ý tới Tony, yên lặng đi đến ngồi xuống trước bàn mixer, đeo tai nghe cách âm, không thèm để ý tới ai.

"Pizza đến đây." Tiếng của AK từ ngoài cửa truyền vào.

"Mọi người trước tiên đi ăn đã, xong rồi nghỉ ngơi một lúc." Pablo nháy mắt ra dấu cho Lão Joe, lại chỉ vào Tống Á: "Cậu đi theo tôi."

Ông ta dẫn Tống Á ra ngoài, từ trong chồng Pizza lấy ra một hộp, lại gạt chỗ tiền thừa Ống Giảm Thanh đưa ra: "Thằng ngu cầm lấy." Pablo nhẹ nhàng đi tới một phòng làm việc ở tận cùng dãy hành lang.

"Ngồi đi."

Ông ta đặt hộp pizza lên trên bàn làm việc, chỉ chỉ cái ghế đối diện, sau đó tự mình cũng ngồi xuống cạnh đó.

Ông ta chờ Tống Á ngồi xuống: "Chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề." Pablo hỏi thẳng: "Cậu dự định thế nào?"

Ơ...

Tống Á vô cùng ngạc nhiên: "Tôi không hiểu cho lắm... dự định về cái gì?"

"Bản quyền, lời bài hát, hợp đồng đại diện... Tất cả các phương diện." Pablo cầm cây thuốc lá bỏ vào miệng: "Bài hát này không tệ, đúng vậy... rất là hay. Tôi khá là xem trọng cậu, bây giờ cậu chỉ thiếu một người có thể đưa cậu vào nghề thôi."

"Đúng vậy."

Tống Á cảm giác từ đầu đến cuối mình đều bị đối phương dắt mũi. Trước đó ở trên xe ông ta còn nói muốn giải quyết vấn đề lời bài hát trước đã, bây giờ sao lại nhảy qua luôn không đề cập nữa, trực tiếp ám chỉ về kinh tế rồi?

"Nhưng không phải ông nói là muốn giải quyết vấn đề bản quyền ca từ trước sao?" Tống Á quyết định giả vờ ngu ngốc.

"Đương nhiên, vậy chúng ta giải quyết việc này trước."

Pablo khoa tay múa chân một cách điêu nghệ: "Cậu chưa hiểu về giới này, có khả năng nghe xong cậu sẽ cảm thấy tôi ba hoa khoác lác. Nhưng tôi nói cho cậu biết, đây là một điểm cực kì tất yếu. Lowry Bé nhất định phải mang danh là tác giả của bài hát, nếu không về sau cậu ấy chẳng còn gì có thể dựa vào để kiếm sống, đối với bất kỳ một rapper nào cũng là như thế. Cửa vào của cái giới này rất nhỏ, ví dụ nếu như cậu để bị người khác nắm được thóp cậu, sẽ có vô số kẻ vô danh nghĩ đến việc DISS cậu để trở nên nổi tiếng. Ngay cả DJ nhạc điện tử cũng rất thích cái trò này, vì nó có khả năng thu hút thêm khán giả. Vì thế, tôi có thể trả cho cậu một khoản phí để mua đứt bản quyền cho Lowry Bé, cậu có thể ra giá."

Lão nói xong rồi đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đốt một điếu thuốc lên bắt đầu chậm rãi hút.

"Làm sao mà tôi biết ra cái giá bao nhiêu mới phù hợp?" Tống Á mắng thầm trong lòng.

Tự nhiên lại để cho một tên gà mờ ra giá, hắn nhìn sau lưng Pablo, càng lúc càng cảnh giác với người này: "A... Tôi có thể trưng cầu trước một chút ý kiến từ luật sư hay không?"

"Chết tiệt!"

Pablo văng tục: "Những chuyện như thế này càng ít người biết càng tốt cậu hiểu không? Đồ đần." Ông ta quay người lại bước đến gần, từ trên cao nhìn thẳng xuống mắt Tống Á: "Vấn đề này tôi đã giải thích hai lần, đừng để tôi nói đến lần thứ ba."

Có vẻ đây là một tiểu xảo khi đàm phán để tạo áp lực. Nếu là Alexander Tống của ngày xưa rất có thể sẽ dính chiêu này, nhưng bây giờ nội tâm của Tống Á mạnh hơn nhiều, hơn nữa hắn còn biết lấy nhu thắng cương: "Theo như tôi được biết, lời nói của luật sư so với lũ đần như chúng ta còn bảo đảm hơn nhiều."

Ánh mắt của Pablo dần lạnh xuống.

"Họ… họ có nói về cái gọi là quyền giữ bí mật gì đó..." Tống Á cảm giác được lần này mặt Pablo đã biến sắc, thành ra lá gan có chút rung động, mấy người da đen như Pablo giống như mấy kẻ côn đồ, đều có quan hệ với các băng đảng, ông ta lại còn có huyết thống Mexico nữa... Chống đối lại mấy băng đảng của Mỹ thì tính nghiêm trọng của vấn đề sẽ leo lên một tầm cao mới.

Đang ở trong khu của người da đen mà dám cãi, đúng là điếc không sợ súng.

Hay là! Bỏ đi... Có tiền thì cũng phải còn mạng mới có thể tiêu được...

"I wear your granddad's clothes, I look incredible..."

Thật may khi trong lúc trái tim và lý trí của Tống Á đang đấu tranh kịch liệt thì lão Joe vừa ngâm nga bài hát vừa nhảy nhót đi vào.

"Sao vẫn chưa ăn pizza?" Ông ta cởi áo vest màu hồng phấn ra treo lên móc, mở hộp pizza cầm một miếng lên há miệng gặm luôn, vừa ăn vừa không quên nhìn chằm chằm người đang ngồi bên kia bàn làm việc: "Ê! APLUS, cậu cảm thấy đoạn vừa rồi tôi xử lý như thế nào? Cho ý kiến đi." Ông ta hỏi.

"À..."

Tống Á nhìn Pablo vừa ngồi trở lại ghế, nhắm mắt nhớ lại bài hát gốc trong tâm trí: "Tôi cảm thấy đoạn này ông nên dí dỏm hơn một chút."

"Dí dỏm? Như thế nào?"

"Chính là... Ừm..." Tống Á đứng lên, làm động tác hai tay nắm lấy cổ áo vest lắc lắc giống trong MV: "Đại khái chính là như vậy."

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi..."

Lão Joe cắn mấy phát đã ăn hết miếng pizza, tiếp tục hát, thỉnh thoảng dừng lại giao lưu với Tống Á, vô cùng vui vẻ.

Pablo lườm Tống Á một cái, Tống Á đáp lại bằng vẻ mặt vô tội.

"Joe."

Pablo ngồi đợi nãy giờ, rốt cục nhịn không được kêu lão Joe dừng lại, kể lại toàn bộ cuộc thương lượng dang dở vừa rồi: "Ông thấy thế nào?" Hắn hỏi.

"Ừm..." Lão Joe ngồi vào phía sau bàn làm việc, trầm ngâm một lát, sau đó quay sang Tống Á nói: "Muốn tìm luật sư đáng tin cậy, phải không?"

"A! Trời ạ!" Pablo đứng lên ôm đầu tỏ vẻ không thể tin được: "Thằng nhóc này mua chuộc ông à!?"

"Đừng làm cho sự việc trở nên phức tạp quá được không?" Lão Joe trả lời: "Đơn đặt hàng sớm cho băng nhạc của chúng ta đã gửi bên nhà máy sản xuất băng đĩa rồi, cũng vì ông nói muốn thêm vào một bài nữa, cho nên chưa đưa đĩa mẫu sang. Chúng ta không thể trì hoãn nữa, nhất định phải thu nhanh một bản gửi đi, nếu không sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà tôi thì không bồi thường nổi đâu."

"Anh không nên nói mấy lời này trước mặt APLUS, chúng ta vẫn chưa đạt thỏa thuận gì với nó..." Pablo không đoái hoài tới Tống Á ở bên cạnh nữa, gào lên với lão Joe: "Mấy lời này của ông sẽ khiến chúng ta ở thế bị động trước luật sư của nó thôi!"

"Tôi thì không có vấn đề gì."

Lão Joe xòe hai tay ra: "Tôi giờ thế nào cũng được, tôi đã nuôi Aiur và Lowry Bé nhà ông trong hai năm rồi, tôi đã hết kiên nhẫn rồi. Hiện tại tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc tất cả, có thể nổi tiếng hay không thì cũng đến lúc phải chơi bài ngửa với nhau rồi, hiểu chưa?"

"F*ck!"

Pablo tức giận tới mức đóng sập cửa rời đi.

"Đừng để ý tới ông ta, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi? Ngoài thêm một chút vui tươi thì còn có gì nữa không?"

"Này... ông có thể bỏ mấy cái âm gió đi được không ?

"Có thể, có thể, không thành vấn đề... Tôi là dân chuyên nghiệp đấy, trước kia cũng từng có một thời nổi tiếng. Cậu chớ có xem thường tôi, đến lúc đó nhớ để ý nhắc tôi đấy..."

"Được rồi."

"Sau đó thì sao? Còn phải để ý tới chỗ nào nữa…"