Chereads / Hệ Thống Quán Net Công Nghệ Đen / Chapter 43 - Chương 43: Chơi game mới là nhất

Chapter 43 - Chương 43: Chơi game mới là nhất

Nhiệm vụ: Tập kích trong đêm mưa (Đã hoàn thành)

Phần thưởng nhiệm vụ: Nhận được súng bắn tên lửa vô hạn (Đã nhận được)

Cho dù Võ tông có mạnh đến đâu, sau khi liên tục chịu mấy quả tên lửa tên lửa cũng đã rất khó không bị thương. Càng đừng nói đến chuyện sau khi sức cùng lực kiệt còn phải ứng phó với nguy hiểm khi rơi từ trên cao xuống.

Phương Khải vác súng bắn tên lửa lên vai, nhìn về phía bầu trời xa xa:

"Tôi cảm thấy, nếu như tôi là anh ta thì tuyệt đối sẽ không quay lại gây chuyện nữa đâu."

Lam Yên vội vàng lấy một bình đan dược tỏa ra mùi hương thơm ngát, đưa cho Nạp Lan Minh Tuyết uống, lúc này sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết mới tốt hơn một chút.

Khi trời tạnh mưa đã là ngày hôm sau, ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua làn mây, chiếu rọi mặt đất còn ướt đẫm, báo hiệu một đêm u ám đã qua đi.

"Đúng là một ngày đẹp trời!"

Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng ngủ của Phương Khải, hắn lười biếng xoay người.

Có thể uống Sprite, có thể tiếp tục chơi game, lại còn có món vũ khí kinh khủng như súng bắn tên lửa vô hạn tới tay. Mỗi chuyện đều đủ để khiến con người ta hưng phấn cười không khép nổi miệng.

Đương nhiên không phải ai cũng vui vẻ như Phương Khải, tỷ như An Thành, tên mập Âu Dương Thừa… Mắt bốn người thâm quầng, đi ra khỏi Giáng Ngọc Các. Sau khi bọn họ rời khỏi không lâu, những người ở đó bàn tán sôi nổi.

"Liệu có phải là mấy vị công tử này bị bệnh kín gì không hả?"

"Gọi mười mấy cô nương trong Giáng Ngọc Các nhưng không nghe nhạc, không xem múa, bồi rượu cả một đêm nhưng chỉ ngồi nói chuyện."

"Nào là cộng điểm kỹ năng Sorceress hệ lửa như thế nào, thảo luận tính khả thi của Sorceress hai hệ, rồi cả lựa chọn và phối hợp trang bị… Ông trời ơi, hãy nói cho tôi biết họ đang nói cái gì đi!"

"…"

Mấy người vừa được nói tới đi trên đường phố, nhìn bầu trời không biết đã sáng từ khi nào.

"Đã sáng rồi hả?"

"Khởi Nguyên đã mở cửa rồi, nào, chúng ta tới đó uống Sprite!"

Hai mắt An Thành sáng rực.

"Đi mau nào! Chúng ta nghiên cứu cách cộng điểm thuộc tính!"

Vẻ mặt đờ đẫn của mấy người đang trông như bị hút hết sức sống lập tức tỉnh táo trở lại.

***

Lúc này Lý Hạo Nhiên vừa ra khỏi Lam Diễm Các, cũng chung tình trạng trên, thân thể bị đào rỗng.

"Lý tiểu sư thúc bị sao vậy?"

"Không biết nữa. Hôm qua Lý sư thúc nhốt mình trong phòng luyện khí, luyện chế ra một đống trang bị rất kỳ quái!"

Chỉ thấy trên khu trưng bày pháp khí của Lam Diễm Các xuất hiện thêm ba món pháp khí kỳ lạ.

Bên cạnh pháp khí có ghi thông tin chi tiết, ví dụ như…

Vài tu sĩ đi vào trong cửa hàng, quan sát mấy món pháp khí mới xuất hiện trên khu trưng bày.

Sừng Tê Sương Lạnh cấp trác việt

Công kích: 4-21

Bền độ: 20/20

Yêu cầu cấp bậc: Cảnh giới Linh Tuyền

+30% lực công kích

+7 sát thương băng

Kháng lạnh +10%

"???"

Mấy tên tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ không hiểu gì trên mặt đối phương.

Một nữ đệ tử của Lam Diễm Các lúng túng cười, giới thiệu:

"Đây là pháp khí do tiểu sư thúc Lý Hạo Nhiên mới luyện chế… Ầy…"

"Toi rồi, không biết phải bịa sao nữa luôn!"

Nữ đệ tử khóc ròng trong lòng, thầm nghĩ cuộc sống ở cửa hàng quá đỗi khó khăn.

***

Bởi vì số lượng máy vi tính trong quán tăng nhiều, có vẻ tất cả mọi người đều ý thức được thời gian này sẽ không cần xếp hàng, bởi vậy vào lúc sáng sớm trong quán khá yên tĩnh.

"Ông chủ! Cho một chai Sprite nào!"

Ba người Âu Dương Thừa, An Thành, Bộ Xa rảo bước đi vào trong quán:

"Hôm nay có thể uống rồi chứ?"

"Đương nhiên là được!"

Phương Khải mặt không cảm xúc đi lấy cho mỗi người một chai Sprite, ba người vội vàng bật nắp, uống một hớp lớn.

"A…"

Sau khi uống một hớp lớn, họ cảm nhận dòng nước mát chảy vào trong bụng. Cảm giác mát lạnh nhanh chóng lan tỏa ra khắp toàn thân, toàn bộ cơn mệt mỏi uể oải theo đó mà bị cuốn sạch. Thoải mái tới mức muốn rên rỉ!

"Tuyệt vời!"

Âu Dương Thừa thấy mình như một món pháp khí tiêu hao hết linh khí, sau đó được bổ sung đầy đủ, tâm linh đang ầm ĩ không yên như được một dòng nước suối mát mẻ trong lành gột rửa. Âu Dương Thừa thầm thấy vui vẻ:

"Hóa ra Sprite còn có tác dụng này!"

"Tôi cảm thấy mình như vừa uống nước suối ngầm ngàn năm dưới núi tuyết vậy!"

Bộ Xa ở bên cạnh cầm chai Sprite, uống từng hớp nhỏ một, mê say thưởng thức cảm giác thoải mái. Khi thấy hai người bạn nhìn chằm chằm về phía này, cậu ta nhìn hai chai Sprite cạn tới đáy của họ, rồi lại nhìn chai Sprite của mình, vội vàng giữ chặt lấy:

"Hai người nhìn gì vậy?"

Hai người ngẩn ra, nhìn chai Sprite của bản thân:

"Lại… uống hết rồi!"

Âu Dương Thừa nở nụ cười hiền hòa, duỗi một ngón tay ra nói:

"Chúng ta là anh em tốt, cho chúng tôi uống một hớp nhỏ! Chỉ một hớp nhỏ thôi!"

"Vui lòng không cho người khác uống Sprite của mình!"

Đúng lúc này giọng nói vô cảm của Phương Khải truyền tới:

"Người vi phạm vĩnh viễn không được tiếp đón!"

"He he he!"

Bộ Xa nhếch miệng nở nụ cười, vừa dùng vẻ mặt say sưa uống Sprite vừa nói:

"Vậy không phải là do tôi keo với hai người nhé!"

An Thành và Âu Dương Thừa buồn bực:

"Lại phải chờ đến ngày mai!"

"Chơi game nào…"

"Đi thôi! Đi giết Nữ bá tước nào!"

Sau khi uống Sprite bản đặc biệt, tinh thần của mấy người họ dường như đã tốt hơn nhiều.

Mọi người trong quán vui vẻ chơi game, nhưng hiện giờ ở nhà Nạp Lan thì không được thái bình như vậy.

Trong một tòa đại điện hùng vĩ tới cực điểm.

Một ông lão mặc áo mãng bào*, thân hình gầy gò ngồi ngay chính giữa.

(*) Áo mãng bào: Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc.

Ông lão yên tĩnh nằm trên một tấm thảm làm bằng da yêu thú, đôi mắt già nua khẽ hé ra, mở miệng hít một hơi.

Ông lão như đang tự nói với mình, lại như đang nói cho ai đó nghe:

"Cho rằng ta già rồi nên dám nhúng tay vào chuyện của nhà Nạp Lan hay sao?"

"Gia chủ bớt giận!"

Một bóng người đột ngột hiện lên từ bóng tối:

"Chúng tôi đang toàn lực điều tra chuyện đêm qua."

"Phía bên Kiệt nhi sao rồi?"

Bóng đen đáp:

"Nạp Lan Cức một mực khẳng định mình bị thế lực kia dụ dỗ, sợ tội tự sát rồi. Đại thiếu gia nói không nhìn thấu người mình, tặng thuốc trị thương cho tiểu thư!"

"Không nhìn thấu người của mình?"

Ông lão không tỏ rõ ý kiến:

"Vậy người trẻ tuổi ra tay cứu Tuyết nhi là ai?"

"Thuộc hạ đã đi nghe ngóng, là ông chủ một quán nhỏ ở hẻm Đông."

"Ông chủ một quán nhỏ?"

"Đúng… đúng là như vậy…"

Tuy nhiên y không hiểu ông chủ một quán nhỏ thì đánh Nạp Lan Cức bị thương nặng bằng cách nào.

Hiện giờ ông chủ một quán nhỏ cũng mạnh như vậy sao?

Ông lão chậm rãi nhấc tay lên:

"Điều tra rõ người này cho ta!"

Ông chủ một quán nhỏ cũng dám nhúng tay vào cuộc chiến tranh đoạt quyền lực của Vương tộc khác họ sao?

Đúng vậy, là Vương khác họ! Nhà Nạp Lan như một con thú khổng lồ đáng sợ chiếm giữ ở vùng Đông Nam, khi con thú khổng lồ này mở mắt, cho dù là những gia đình quyền quý hay thị tộc Đại tu sĩ cũng phải tránh né vài phần.

"Tuân lệnh!"

Đúng vậy, người họ đang nói tới là ông chủ một quán nhỏ.

Hiện giờ người này đang nhàn nhã chơi game ở trong quán, không hề biết cơn sóng ngầm hung dữ đang tới gần.

Hoặc là có thể nói hắn căn bản không muốn biết. Nếu như để bọn họ biết được nguyên nhân Phương Khải phá hoại âm mưu khổng lồ này là vì chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của khách hàng khi tới quán chơi game, không hiểu vẻ mặt của họ sẽ như thế nào nữa.

Phương Khải ngâm nga một điệu hát dân gian không biết tên, chém giết xông vào sào huyệt Andariel, cảm thấy mình đã tăng vài cấp:

"Quả nhiên chơi game mới là nhất!"