Phương Khải chỉ kể cho Lam Yên một đoạn ngắn, bắt đầu từ chương 1: Cao thủ bị trục xuất, kể đến đoạn Diệp Tu giết được Boss đầu tiên, nhận được vật liệu cường hóa ô Thiên Cơ.
Đương nhiên Phương Khải cũng có chỉnh sửa lại nội dung của bộ truyện một chút.
Ánh mắt Nạp Lan Minh Tuyết lấp lánh. Kết cấu và câu chuyện bên trong quá chặt chẽ, không thể tìm được chút sơ hở nào, giống như thế giới đó thực sự tồn tại ở trên đời vậy.
Nhưng tuyệt đối không thể là ở nước Đại Tấn!
Nếu như không xét tới tính chân thật, thì dù mới chỉ một đoạn ngắn nhưng câu chuyện đã rất hấp dẫn. Dù sao đến giờ chưa từng có bộ truyện nào lấy game làm chủ đề chính.
Trò chơi như vậy, đối với những người vừa được tiếp xúc như hai cô vẫn là quá mới mẻ.
"Đúng không, đúng không? Vị đại thần tên Diệp Tu đúng là lợi hại chứ!"
Thấy Nạp Lan Minh Tuyết cũng bắt đầu thừa nhận, Lam Yên hít một hơi thật sâu, mừng rơn nói.
Nạp Lan Minh Tuyết khẽ gật đầu một cái.
"Muốn nghe tiếp quá đi… Ông chủ đáng ghét, suốt ngày chỉ chơi game, không kể cho tôi nghe tiếp!"
Lam Yên bất mãn, u oán nói:
"Vị cao thủ này đáng thương quá, bị thế lực của mình bán đứng, trở thành một kẻ cô độc. Không biết sau này anh ấy có đánh ngược lại được không nữa."
***
"Hắt xì…"
Phương Khải đang chơi game hắt xì hơi, đưa mắt nhìn xung quanh:
"Đứa nào đang nói xấu anh vậy?"
"Lúc trước đang chơi hăng, thuận miệng kể một đoạn Toàn Chức Cao Thủ, chắc cô nàng không coi là thật đâu nhỉ?"
***
Ở một nơi khác, vừa nghe xong toàn bộ câu chuyện của Nạp Lan Ảnh, cả đại điện rơi vào trong tĩnh lặng.
Tĩnh lặng tới mức đáng sợ.
Giống như sự bình yên trước cơn bão vậy.
"Ngươi cho rằng những điều đó có mấy phần là thật?"
Hồi lâu sau, Nạp Lan Hồng Vũ gằn từng chữ, lời nói ẩn giấu mấy phần giận dữ.
Nếu như không phải Nạp Lan Ảnh đã đi theo ông từ lâu, Nạp Lan Hồng Vũ thậm chí hoài nghi đối phương đang làm nhục trí thông minh của mình.
"Thuộc hạ… vốn cũng cảm thấy phần lớn trong đó đều tên đó bịa ra."
Nạp Lan Ảnh túa mồ hôi lạnh, y có thể cảm nhận được rõ ràng chuyện ông cụ này nổi giận đáng sợ đến cỡ nào.
Hiện giờ ông cụ đang đứng bên ranh giới bùng nổ.
Nếu như mình lỡ lời thêm bất cứ câu nào, e rằng ngày mai sẽ bị ném vào hậu viện cho chó ăn!
Nạp Lan Ảnh vội vàng miêu tả lại những trải nghiệm thần kỳ của mình khi chơi Diablo 2 trong quán net của Phương Khải…
Sau khi y nói xong, Nạp Lan Hồng Vũ không ngồi yên được nữa. Giọng nói già nua của ông giống như tiếng vỏ cây cọ vào nhau. Hai mắt ông nheo lại, trầm tư hồi lâu.
Hồi lâu sau ông mới mở miệng hỏi:
"Có phải là lão phu đã già… Đã xa rời khỏi thế giới bên ngoài rồi không…"
Nạp Lan Ảnh cúi đầu, không biết nên tiếp lời ra sao.
Lúc này Nạp Lan Hồng Vũ nói tiếp:
"Mang một chiếc máy vi tính về đây cho ta."
Trong giọng nói của ông có chút hứng thú hiếm khi xuất hiện:
"Lão phu sống nhiều năm như vậy, có thứ gì trên đời mà lão phu chưa gặp chứ? Đi đi, để lão phu mở rộng tầm nhìn, xem rốt cục thứ pháp khí kỳ lạ đó là gì!"
Cho dù ông biết nhiều hiểu rộng, nhưng cũng chưa từng nghe nói tới loại pháp khí nào kỳ lạ như vậy.
"Tuân lệnh!"
"Nếu như cần thiết, ngươi có thể sử dụng Ảnh vệ."
Nạp Lan Hồng Vũ bình thản nói thêm một câu.
Toàn thân Nạp Lan Ảnh chấn động:
"Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
***
Cùng lúc đó, trong một đình viện xa hoa khác.
Ở cuối cây cầu đá được điêu khắc tỉ mỉ trên ao sen trong viện là một chòi nghỉ mát trang nhã.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vàng ngồi trong chòi. Bề ngoài của y anh tuấn tao nhã, trong tay cầm một chén rượu tinh xảo làm bằng lưu ly, chất lỏng màu hổ phách lắc lư chuyển động theo miệng chén, khúc xạ ra ánh sáng năm màu. Y nhìn chén rượu, thản nhiên nói:
"Lần này các hạ làm việc, thực có hơi khiến người ta thất vọng đó!"
Đứng bên chòi nghỉ mát là một người đàn ông mặc áo gấm đen, trên cằm có nuôi bộ râu ngắn, tuổi cũng vào khoảng trung niên.
Hắn đứng bên lan can chòi nghỉ, quay lưng về phía người đàn ông mặc áo vàng, bàn tay siết chặt khiến lan can bằng đá cứng cũng hơi lõm xuống:
"Tôi đã phái người điều tra bối cảnh cửa hàng dám nhúng tay vào chuyện này, xin ngài hãy tin đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn."
Người đàn ông mặc áo vàng uống cạn rượu ngon trong chén, khẽ nói:
"Nạp Lan huynh hẳn phải biết tôi không muốn nghe những lời này, thứ tôi quan tâm chỉ là kết quả, bằng không tôi cũng không biết ăn nói như nào với cha!"
Người đàn ông áo vàng đứng dậy, vỗ vai Nạp Lan Kiệt rồi xoay người rời đi.
Người đàn ông mặc áo vàng vừa rời khỏi, lan can bảo vệ trước người Nạp Lan Kiệt bị hắn ta đánh vỡ tan tành!
Hắn ta xoay người lại, trên mặt chỉ còn lại vẻ âm u, lạnh lẽo.
***
Nạp Lan Ảnh lại tới quán net của Phương Khải, nhưng lần này cách ăn mặc của y đã khác.
Lúc này Nạp Lan Ảnh không còn là kiểu người đi đường bình thường, ném vào giữa đám đông thì không ai chú ý tới nữa, hiện giờ toàn thân y tỏa ra khi thế không giận mà uy. Khuôn mặt vuông khiến người khác cảm thấy gương mặt này như được dùng đao kiếm cắt thành nên góc cạnh mới rõ ràng tới vậy.
Phía sau y là một người quan quân trung niên.
"Ảnh gia…"
Người quan quân trung niên này rất cung kính với Nạp Lan Ảnh:
"Chúng ta đang…"
"Đi mua ít đồ."
Nạp Lan Ảnh khẽ nói.
"Mua… mua đồ?"
Người quan quân trung niên nhìn hẻm nhỏ ở phía trước:
"Mua đồ? Ở chỗ này?"
Sau đó, gã nhìn thấy biển hiệu Câu lạc bộ Internet Khởi Nguyên.
"Ngươi biết hả?"
Nạp Lan Ảnh hỏi.
"Tôi không biết! Nhưng trong mấy ngày nay, binh lính dưới trướng tôi thường xuyên báo cáo chuyện gặp không ít thiếu gia công tử đi ra khỏi đây vào giờ giới nghiêm. Có điều kẻ hèn này thấy bọn họ đều là người có thân phận, cho nên không so đo chuyện đó."
Nạp Lan Ảnh gật đầu, đi vào trong.
Phương Khải nhìn thấy người vào quán khá là quen mắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra được đã gặp ở đâu. Điều lạ là người có thân phận cao như họ dù tới đâu cũng rất nổi bật, với trí nhớ của Phương Khải sao có thể không nhớ ra được cơ chứ?
Phương Khải nghi hoặc, tiến lên hỏi:
"Hai vị tới đây chơi trò chơi à?"
Nạp Lan Ảnh lắc đầu:
"Tôi đến để bàn chuyện làm ăn với cậu."
"Chuyện làm ăn?"
Phương Khải có chút không vui, chỉ lên tấm bảng đen:
"Mọi thứ đã ghi rõ bên trên, ngoài ra không làm ăn thêm gì khác."
"Này nhóc, thử nói lại xem!"
Người quan quân trung niên đứng cạnh Nạp Lan Ảnh lạnh lùng nói:
"Có tin ngày mai tôi sẽ dẫn người tới đóng cửa quán của cậu không hả!"
Nạp Lan Ảnh khẽ mỉm cười, giới thiệu:
"Vị này chính là phó thống lĩnh Thành vệ quân Cung Hách. Tôi muốn mua lại một bộ máy vi tính, không phải tổn thất gì lớn với cậu cả. Tôi khuyên cậu nên đồng ý thì hơn. Về mặt giá tiền thì hoàn toàn không thành vấn đề."
Cung Hách cười lạnh nói:
"Ảnh gia coi trọng đồ vật trong quán, đó là phúc phận của cậu. Chớ có ngu ngốc như vậy!"
Phương Khải càng khó chịu hơn:
"Uy hiếp tôi đấy à?"
"Không phải là uy hiếp!"
Nạp Lan Ảnh cười giễu, chỉnh ống tay áo, tự tin nói:
"Mà trong tình thế tôi mạnh hơn cậu, cậu nhất định phải chịu phục!"