Chereads / Hệ Thống Quán Net Công Nghệ Đen / Chapter 49 - Chương 49: Hai ông lão bị hội chứng Chuunibyou*

Chapter 49 - Chương 49: Hai ông lão bị hội chứng Chuunibyou*

(*) Hội chứng Chuunibyou: còn được biết đến là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì". Biểu hiện là sống khép kín, tách biệt với thế giới bên ngoài, kỹ năng ứng xử, giao tiếp kém, sợ bị mọi người đối xử như trẻ con…

"Là ở chỗ này hả?"

Tuy rằng hai ông lão này râu tóc bạc phơ, nhưng Phương Khải thấy cách hai người bước đi có một sự vững vàng không phù hợp với tuổi tác.

Ông lão đi phía trước hai má gầy gò, nhưng khung xương to, vầng trán cao đầy, phong thái chuẩn mực, trang nghiêm, hành động cẩn trọng, tỉ mỉ, khiến những người xung quanh cảm nhận được sự uy nghi mà một người bình thường không thể có.

Cảm giác này không giống với đám quý tộc đánh thắng một trận thành danh, rồi được phong thưởng quan cao chức lớn, luôn phô trương sự ngạo mạn kiểu quý tộc như đám nhà giàu mới nổi. Ấy là khí chất quý tộc được hình thành từ trong máu ngay khi mới sinh ra.

Điều này hoàn toàn chứng minh thân phận của ông lão không hề tầm thường.

Ông lão cao lớn đứng phía sau đưa tay đẩy cửa kính, khom người chờ đợi ở cạnh cửa.

Nạp Lan Hồng Vũ đi vào trong quán rồi, lúc này Phúc lão mới hô lên:

"Chủ quán đâu rồi?"

Phương Khải chỉ vào tấm bảng đen:

"Hai ông muốn chơi gì?"

Phúc lão đánh giá Phương Khải cẩn thận, thấy chỉ là một cậu nhóc bình thường, bèn phất tay nói:

"Gọi chủ nhân của quán tới đây, lão gia nhà tôi muốn gặp!"

Phương Khải câm nín. Tuy rằng nhìn qua đã biết thân phận của hai người không thấp, nhưng đây là lần đầu tiên Phương Khải gặp phải loại quý tộc trâu bò đến thế này. Hắn nhíu mày hỏi:

"Tôi chính là chủ nhân của quán. Ngoài ra quán của tôi không có dịch vụ tán gẫu, không bàn chuyện làm ăn gì khác."

Ông lão cao lớn nghe vậy thì đanh mặt lại, Phương Khải lập tức cảm nhận được một luồng uy thế khổng lồ đánh ập về phía mình.

Phương Khải sầm mặt lại:

"Nếu hai ông muốn gây chuyện, vậy tôi cũng chỉ có thể tiến hành xử lý thôi!"

Phúc lão ngẩn ra, không ngờ Phương Khải không hề bị ảnh hưởng dưới uy thế của mình. Tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn, nhưng ở độ tuổi này, làm được điều đó đã là chuyện rất khó tin.

"Xem ra cửa tiệm này đúng là không tầm thường!"

"Phúc lão."

Đúng lúc này, Nạp Lan Hồng Vũ mở miệng nói:

"Mọi thứ cứ làm theo quy định. Trước tiên cứ tìm hiểu rõ loại pháp khí tên máy vi tính này có lợi hại như lời đồn không đã."

"Vâng, lão gia!"

"Này nhóc!"

Ông chỉ vào chiếc máy vi tính trước mặt:

"Là thứ này hả? Dùng như thế nào?"

"Hai ông muốn chơi trò gì, tôi sẽ hướng dẫn cách chơi."

Mặt Phương Khải không chút cảm xúc, nói.

"Trò… trò Diablo kia đi."

Chiếc gậy trong tay ông lão chỉ vào icon Diablo 2.

"Trò này đơn giản thôi."

Khi Phương Khải định hướng dẫn cách sử dụng máy vi tính cho hai người, chợt phát hiện cánh tay phải của mình đã bị ông lão cao lớn kia nắm lấy.

Lão cười hì hì:

"Này nhóc, lão phu cứ mất lòng trước được lòng sau. Nếu như pháp khí của quán cậu thực sự thần kỳ như lời đồn bên ngoài thì dễ nói, nhưng nếu nhưng không phải như vậy, đến khi đó không phải là chỉ cần gọi ông chủ ra xin lỗi là xong đâu."

"Lại là mấy kẻ chưa trải sự đời."

Ông lão còn chưa nói hết đã nghe thấy một giọng khinh thường khẽ vang lên:

"Lúc chơi không bị dọa sợ là tốt rồi."

Phúc lão nghe vậy, mặt đen như đáy nồi.

Người nói chính là An Thành. Mấy người nghe được tin tiểu thuyết chuyển thể sắp được xuất bản, vì vậy len lén ở bên cạnh muốn nghe trộm nội dung cốt truyện. Hiện giờ họ đang thảo luận tới cao trào, đương nhiên vẫn chưa rời đi.

Nạp Lan Hồng Vũ cười lạnh:

"Chỉ là pháp khí ảo cảnh mà thôi, chẳng lẽ còn có thể dọa được lão phu sao?"

Nếu là trước đây, loại nhóc con dám nói nhăng nói cuội trước mặt ông thế này đã sớm đã bị tát bay rồi. Có điều, hiện giờ ông không có ý định này.

Trong mắt hai người, thứ gọi là Diablo 2 này chỉ là một không gian ảo ảnh dùng pháp khí chế tạo ra, như thật như ảo, vừa giả vừa thật. Tuy rằng không thể phủ nhận vị tu sĩ chế tạo ra loại pháp khí này rất lợi hại, nhưng với ông mà nói thì chưa chắc đã thần kỳ đến thế.

"Năm xưa khi lão phu xông vào Cuồng Sa Huyết Hải Trận của Huyết Luyện Tông, bão cát phạm vi chục nghìn dặm, biển máu không biên giới. Kẻ nào tu vi không đủ, đi cả đời cũng đừng hòng ra ngoài được. Món pháp khí này có thể so sánh với tình cảnh khi đó hay sao?"

Nạp Lan Hồng Vũ hừ lạnh một tiếng.

"Huyết Luyện Tông? Cuồng Sa Huyết Hải Trận? Thứ gì vậy?"

Đám An Thành đưa mắt nhìn nhau.

Sau khi Phương Khải hướng dẫn một lúc, hai ông lão đã có thể tiến vào trong game. Trong lớp nhân vật chiến sĩ, Paladin cao quý chính thống hơn Babarian, bởi vậy cả hai người đều chọn Paladin.

Nhìn hình ảnh trên màn hình, hai ông lão khá hài lòng, gật đầu:

"Cũng thú vị đấy!"

Có điều, quả nhiên cũng chỉ là một loại pháp khí chế tạo ảo ảnh mà thôi. Lừa gạt mấy kẻ bình thường thì được, nhưng đối với họ mà nói, ảo ảnh cỡ này căn bản không đáng vào đâu.

Nhưng sau khi họ tiến vào trong game.

Hai người miệng khô lưỡi rát nhìn thế giới chân thật xung quanh. Gió thổi bốn phía, mây đen che phủ, hạt mưa bay bay, cỏ lay trên đất, rồi cả những con người đang đi lại trên đường.

"Đây là chỉ là pháp khí tạo huyễn cảnh thôi sao?!"

Nạp Lan Hồng Vũ cảm nhận những ký ức về Paladin vừa xuất hiện thêm trong đầu, đột nhiên cảm thấy mình vừa sống lại ở một thế giới khác.

Quá chân thật!

Hơn nữa khác với ảo ảnh thông thường, nơi này là cả một thế giới hoàn chỉnh. Tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là một thế giới toàn cát, biển hay lửa cháy bừng bừng, hơn nữa còn không hề ổn định.

"Chúc một ngày tốt lành! Rất vinh hạnh được gặp hai người, những vị Paladin cao quý!"

Khi một người đi đường ăn mặc kỳ lạ đi tới bắt chuyện với hai ông lão, cả hai càng kinh ngạc hơn.

"Không thể nào! Không thể nào!"

Trong lòng Nạp Lan Hồng Vũ nổi lên sóng to gió lớn:

"Sao trên đời lại có ảo cảnh chân thực như vậy được?"

Nạp Lan Hồng Vũ dè dặt hỏi người đàn ông trước mặt:

"Anh là…"

"Tôi là Warriv, như anh thấy đó, tôi là thủ lĩnh đội buôn Ả Rập…"

Khi hai người nói chuyện với NPC thì đều đơ người.

Đây là ảo cảnh sao?

Nơi này chẳng khác nào một thế giới chân thật!

Có loại pháp khí làm được đến mức độ này, quả thực khiến người ta không tài nào tưởng tượng nổi!

Đây là lần đầu tiên hai người biết tới.

Vốn trước đây họ luôn ôm tâm thái coi thường, nhưng giờ đã hoàn toàn biến thành khiếp sợ.

Sau khi chậm rãi trò chuyện với Warriv rồi dần hiểu rõ bối cảnh của thế giới này, thậm chí hai người có ảo giác mình đã trở thành hai vị Paladin trẻ tuổi đến từ phương Tây, dùng danh nghĩa người mạo hiểm tới giúp đỡ nơi đóng quân đã dần lụi bại kia.

Đúng vậy, là Paladin trẻ tuổi mà không phải là hai lão già gần đất xa trời.

"Phúc lão, đã bao lâu chúng ta chưa kề vai chiến đấu rồi?"

Ngay cả thân thể cũng trở nên khác biệt, Nạp Lan Hồng Vũ cảm thấy cả người tràn ngập sức sống tuổi trẻ. Ở ngoài thật ông là một lão già lọm khọm, nhưng ở trong game, ông lại cảm nhận được mình là một chàng trai mạnh khỏe mới chỉ hai, ba mươi tuổi.

Ông dùng sức xoay thanh vũ khí trong tay, tiếng gió rít ù ù vang lên trong giữa nơi đóng quân.

"Đã chừng… mấy trăm năm rồi…"

Ông lão cao lớn dùng sức hít lấy bầu không khí mới mẻ xung quanh, cánh tay cầm binh khí khẽ run run. Thể chất cường tráng, tinh lực dồi dào khiến lão cảm thấy mình như đã trở lại những năm tháng tuổi trẻ, cái thời mới chỉ xông pha thiên hạ.

Hai ông lão từng chiến đấu trên sa trường đẫm máu, Nam chinh Bắc chiến vì nước chưa từng mất đi khí khái hào hùng năm đó. Mà nay thiên hạ đã định, anh hùng tuổi xế chiều, lý tưởng hào hùng tràn trề trong lồng ngực cũng đã không còn nơi dụng võ.

Còn chẳng bằng ẩn cư trong tộc, an dưỡng tuổi già, giao mọi chuyện cho thế hệ sau.

Nạp Lan Hồng Vũ ngửa đầu hét dài một tiếng:

"Trường đao chỉ đâu đánh đó, không gì cản nổi! Có dám tắm máu với lão phu thêm một lần nữa không!"

Cơ mặt Phương Khải giật giật:

"Giờ người cao tuổi cũng mắc chứng chuunibyou được à?"