Chereads / Hệ Thống Quán Net Công Nghệ Đen / Chapter 5 - Chương 5: Thời gian chơi của ngài đã đạt mức giới hạn

Chapter 5 - Chương 5: Thời gian chơi của ngài đã đạt mức giới hạn

Phương Khải nhận linh tinh, thông báo nạp tiền trên màn hình vi tính lập tức biến mất.

Khi Vương béo đang chơi đến quên cả trời đất, ngoài cửa chính xuất hiện một thiếu niên áo xanh dẫn theo một tên dáng người cường tráng khỏe mạnh, ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu trên cao rồi bước vào.

Cậu ta đẩy cửa kính, vẻ mặt kiêu căng quan sát mấy người bên trong, mở miệng hỏi: "Ai là ông chủ quán này?"

"Có việc gì?" Phương Khải hời hợt liếc cậu ta một cái.

"Khởi Nguyên?" Tên thiếu niên kia khinh bỉ liếc Phương Khải rồi chỉ lên bảng hiệu ngoài cửa: "Có phải bây giờ bất cứ ai cũng có thể đặt tên gọi như thế này không? Quán này của mày làm gì?"

Phương Khải không giải thích nhiều, chỉ vào tên Vương béo đang chơi game: "Tự ra mà nhìn."

Thiếu niên kia tới phía sau Vương béo, liếc nhìn màn hình vi tính, cảnh tượng sống động bên trong vô cùng chân thật.

Cậu ta giật mình: "Đây là cái gì? Thằng béo này đang làm gì thế?"

"Điều khiển nhân vật trên màn hình này." Phương Khải giải thích.

Tất nhiên thiếu niên áo xanh không tin: "Rõ ràng người ở trong này tự chuyển động, dựa vào đâu mà nói là do thằng béo điều khiển?"

Phương Khải tỏ vẻ coi thường, đúng là đồ nhà quê chưa thấy máy vi tính bao giờ, ngạc nhiên cũng phải.

Tuy rằng hoàn toàn không muốn tốn lời giải thích, nhưng nhiệm vụ mà hệ thống giao là làm quán net kín chỗ, hắn đành vỗ vai tên béo: "Thoát trò chơi cho cậu ta xem."

Vương béo đang chơi vui vẻ, thấy Phương Khải nói vậy đành miễn cưỡng thoát ra, quay đầu lại hỏi: "Làm gì vậy?"

Thiếu niên áo xanh nhìn thấy người trong màn hình cũng dừng lại thật.

Trong lòng cậu ta hoảng sợ, chẳng lẽ do tên béo này điều khiển thật à?

Cậu ta nửa tin nửa ngờ chỉ vào màn hình: "Vừa nãy đúng là do mày điều khiển à? Cảm giác thế nào?"

"Đã lắm! Phiêu lưu trong thế giới này, dù chết rồi vẫn có cơ hội chơi lại! Thú vị hơn việc đi săn yêu thú của đám vương công quý tộc kia gấp trăm lần!"

Thật ra cậu ta cũng không biết nhiều trò chơi nên đành lấy việc này ra so sánh.

Nhắc tới chuyện này, Vương béo hăng hái khoa chân múa tay, nhưng cậu ta nhanh chóng nhớ ra thời gian của mình cực kỳ quý giá, vội vàng phất tay: "Mày muốn chơi thì tự mình thử đi, tao chơi đã."

Thấy dáng vẻ của cậu ta, sự tò mò của thiếu niên áo xanh lập tức bị khơi dậy.

Là ý gì? Mình cũng có thể phiêu lưu mạo hiểm trong thế giới này sao?

Nếu đúng như thế thì quá thần kỳ rồi, có thứ hay như vậy sao?

Cậu ta lập tức nói với Phương Khải: "Tao cũng thử xem, trò này chơi như thế nào?"

Phương Khải chỉ lên bảng đen: "Giá tiền được niêm yết công khai trên đó."

"7 linh tinh?" Thiếu niên áo xanh tối sầm mặt, cười lạnh: "Tưởng chúng tao ngu hả? Pháp khí bình thường bán ra rẻ chút cũng không quá 5 đến 6 linh tinh, mà dùng thử thứ này của mày lại phải trả bảy linh tinh một giờ cơ à?"

"Là lần đầu cần tốn thêm 5 linh tinh phí kích hoạt, về sau chỉ cần 2 linh tinh một giờ thôi." Phương Khải lạnh nhạt đính chính.

"Sao tao biết có phải hai tên chúng mày hùa nhau lừa tao hay không?" Số tiền này không phải là lớn với thiếu niên áo xanh, nhưng cũng không thể tùy tiện ném tiền qua cửa sổ được.

Hai ngày qua Phương Khải đã gặp không ít khách hàng như vậy, thấy thích thú nhưng lại chê đắt.

"Tôi mở cửa hàng ở đây, có lừa cũng không chạy đi đâu được." Phương Khải nhún vai: "Nếu cậu không tin thì đừng thử cũng được, tôi chơi trước đây."

Quán khác nhìn thấy khách hàng có thân phận như cậu ta đều cung kính cúi đầu khom lưng, không ngờ tới cái quán cổ quái kỳ lạ không biết kinh doanh thứ gì này lại gặp phải ông chủ trâu bò như vậy.

Cậu ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Khải, muốn tìm ra dấu vết giả vờ, nhưng đáng tiếc chẳng thấy gì cả. Hơn nữa cậu ta còn thấy ông chủ mặc kệ mình thật, cứ thế về chỗ chơi trò chơi.

"Được lắm!" Cuối cùng cậu ta cũng mở miệng, sắc mặt càng lạnh lẽo: "Để tao xem thử rốt cuộc là thứ thần kỳ gì mà chỉ thử một chút đã đòi trả nhiều linh tinh như thế!"

"Tiểu Mãn! Trả tiền đi!"

"Vâng, thiếu gia!"

Người đàn ông áo xám lập tức khom lưng đứng trước mặt thiếu niên áo xanh đề nghị: "Hay là cứ để tiểu nhân thử trước ạ?"

"Không! Tự tôi thử."

Cậu ta phất tay áo, kiêu căng nhìn chằm chằm Phương Khải: "Nếu để tao phát hiện thứ đồ chơi này của mày hoàn toàn không đáng mấy đồng, tao sẽ phá nát cái quán này!"

Phương Khải cười nói: "Cậu cứ việc thử, nếu chơi xong cảm thấy không đáng tiền thì cho cậu phá quán thoải mái."

"Được! Là mày nói đó!" Thiếu niên áo xanh lạnh giọng: "Đến lúc đó đừng cầu xin tao nương tay!"

"Tùy cậu."

Sau khi ấn mở biểu tượng Resident Evil rồi đeo thiết bị thực tế ảo lên, thiếu niên áo xanh nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi dễ dàng.

"Có một thế giới khác bên trong thứ này thật à?"

Cậu ta vô cùng chấn động khi thấy những hình ảnh giống y như thật kia.

Chẳng lẽ mình thật sự có thể điều khiển được người cách xa cả một thế giới sao?

Chẳng lẽ không phải hai tên này hùa nhau lừa mình à?

"Gần đây có không ít vụ mưu sát rợn người xảy ra trong thành phố Raccoon."

Hình ảnh chuyển động theo trực thăng đang bay của tiểu đội Alpha, giới thiệu bối cảnh và nội dung cốt truyện: "Lãnh đạo nhận được một báo cáo kỳ lạ nói rằng có nhiều gia đình gặp phải một đội tập kích khoảng mười người, hơn nữa bọn chúng còn ăn thịt nạn nhân. Vì vậy tiểu đội Bravo đã được phái đi điều tra, nhưng bọn họ đều mất tích!"

Nội dung cốt truyện mở màn của Resident Evil 1 được giới thiệu rất đơn giản, chỉ có vài lời ít ỏi nhưng đã tạo ra bầu không khí rùng rợn khó hiểu với nhiều điểm đáng nghi chồng chất.

Thế giới trước đây chỉ mới bắt đầu phát triển công nghệ thực tế ảo, người trong thế giới này còn không biết máy vi tính là thứ gì thì làm sao hiểu nổi siêu công nghệ của hệ thống cho được?

"Đây thật sự là một trò chơi à?"

Thiếu niên áo xanh thật sự hoảng sợ, trải nghiệm chân thực với những con người giống như thật và thế giới có cấu tạo hết sức hoàn chỉnh giống như một cánh cửa mở sang thế giới khác đang ở ngay trước mặt vậy.

"Không thì cậu nghĩ là cái gì?" Phương Khải bổ sung: "Thật ra cậu có thể điều khiển bằng cả bàn phím và chuột nữa."

Nói rồi hắn lại hướng dẫn cho thiếu niên áo xanh cách sử dụng chuột: "Dùng cách điều khiển này thì độ tự do thấp hơn nhiều, chỉ khi dùng máy giả lập mới mang đến hiệu quả nhập vai tốt nhất, cậu thích dùng cái gì thì tùy."

Thiếu niên áo xanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Cậu ta lại nhìn Vương béo và Phương Khải trong máy vi tính, khung cảnh và nhân vật giống chỗ mình ở như đúc, tuy có thế giới và con người giống nhau nhưng ba bên lại không cách nào chạm mặt, giống như đều chung một góc nhìn phía sau mỗi màn hình nhưng lại không phải là cùng một thế giới vậy.

Còn có thể như vậy nữa à?

"Cái này đúng là quá thần kỳ!" Sao trên đời lại có thứ thần kì như vậy chứ?

Cuối cùng cậu ta cũng bắt đầu tin rằng đây là một trò chơi rồi.

Đừng nói là 7 linh tinh, cho dù tốn 70 linh tinh cũng chưa chắc đã gặp được thứ như thế này!

Tiếp đó cậu ta chỉ vào máy vi tính: "Sử dụng thứ này có tác dụng phụ không?"

"Nếu như cậu sợ quái vật..."

Nghe Phương Khải nói vậy, cậu ta không đợi được nữa bèn chơi tiếp.

Cuộc thám hiểm bắt đầu, trong thế giới kỳ lạ hoàn toàn khác với hiện tại, biệt thự tràn đầy Zombie đánh không chết mà còn sống lại, mang đến cho cậu ta ấn tượng sâu sắc.

Giống như đang chiến đấu trong một khung cảnh chân thực, cậu ta càng cảm thấy vui sướng tràn trề.

Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu: "Đúng rồi! Đây không phải là tình tiết vẫn thường thấy trong tiểu thuyết sao?"

Vừa nghĩ đến những tình tiết trong tiểu thuyết, cậu ta lập tức nghĩ tới: "Nói cách khác, những người này... giống như... nhân vật chính trong tiểu thuyết sao?"

Trong tiểu thuyết chỉ có thể miêu tả tình tiết qua mặt chữ nên có rất nhiều chỗ không đủ thỏa mãn, hơn nữa cái kết lại nằm trong tay tác giả. Nhưng quán này lại có thể thiết kế ra thứ đồ để bọn họ tự nhập vai nhân vật chính?

Như vậy chẳng phải tự mình cũng có thể nắm giữ số phận của nhân vật chính hay sao?

Nói cách khác, đây chính là cuốn tiểu thuyết do mình tự viết?

Thảo nào chủ quán gọi nó là trò chơi! Đây đúng là trò chơi! Hơn nữa còn là trò chơi có một không hai mà từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới!

Bởi vì người của thời đại này ngoại trừ chơi xúc xắc đánh bạc, đi dạo lầu xanh và săn thú thì còn trò gì vui nữa đâu?

Trò chơi này thật sự đã vượt quá xa những trò chơi mà cậu ta biết!

"Là ai thiết kế ra thứ này vậy?" Vì quá mức hưng phấn nên tay cậu ta hơi run.

Bây giờ có không ít tiểu thuyết, truyện ký nhưng chất lượng lại không giống nhau, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy nội dung cốt truyện độc đáo mới mẻ lại kịch tính như vậy.

Nếu như nói lúc trước cậu ta đã cảm nhận được cuộc chiến chân thực ác liệt mà có thể dùng toàn lực để chiến đấu, thì bây giờ cậu ta đã hoàn toàn bắt đầu nhập vai vào cốt truyện. Cậu ta siết chặt tay: "Nếu như đã là nhân vật chính, vậy thì Tống Thanh Phong ta nhất định sẽ tra rõ âm mưu trong này, sau đó dẫn đồng đội trốn thoát khỏi đây!"

Là một người đàn ông, ai mà không muốn có một cuộc mạo hiểm hăng hái của riêng mình?

Cậu ta cảm thấy sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như mình được dùng loại vũ khí đặc biệt này để chống lại những con quái vật kia! Bây giờ chỉ cần thử thôi!

Đúng lúc này, một lời nhắc hiện lên trên màn hình: [Thời gian chơi của bạn đã đạt tới mức giới hạn.]