"Tống thiếu gia, mới sáng sớm đã gọi hết mấy người chúng tôi tới, trò chơi đó hay như lời cậu nói thật sao?"
Hiện giờ mới là sáng sớm, có rất ít người đi lại trên đường, cổng thành chỉ vừa mới mở cửa. Trên đường phố rộng rãi, hai thiếu niên trẻ tuổi đang vội vã đuổi theo Tống Thanh Phong, một người mặc đồ trắng, người còn lại mặc đồ đỏ. Cho dù hai thiếu niên đã cố gắng đi nhanh nhưng thiếu chút đã không theo kịp bước chân của Tống Thanh Phong.
"Tống thiếu gia, cậu chạy chậm thôi! Cậu cần gì phải vội vàng như vậy chứ?"
Người trẻ tuổi mặc bộ đồ đỏ đang cầm trong tay một chiếc quạt giấy. Cậu ta vội vàng gấp quạt lại, rảo bước đuổi theo Tống Thanh Phong.
"Tống thiếu gia này, đó chỉ là một quán nhỏ, chơi một trò chơi mà thôi, cậu cần nghiêm túc như vậy hả?"
Người trẻ tuổi áo đỏ phe phẩy quạt, ra vẻ như một vị công tử nho nhã.
"Cậu lỡ hẹn cả bữa tiệc tối ngày hôm qua, cậu làm vậy không ổn chút nào đâu."
"Không phải chứ!"
Thiếu niên mặc áo trắng phụ họa vào:
"Chuyện này là Tống thiếu gia không đúng rồi. Chẳng lẽ cậu không biết hôm nay là ngày gì hay sao?"
Thiếu niên áo đỏ lại nói tiếp:
"Hôm nay là ngày học phủ Lăng Vân tổ chức kỳ thi đó. Cho dù thực lực của Tống huynh mạnh mẽ, không cần quá để ý tới, nhưng hai người chúng tôi đều muốn đứng xếp hạng cao. Kết quả cậu không thèm quan tâm tới kỳ thi này, còn gọi chúng tôi đi chơi trò chơi?"
"Không phải kỳ thi diễn ra cả ngày hay sao? Cậu vội cái gì chứ?" Tống Thanh Phong bình chân như vại, bình tĩnh đáp.
"…"
Tống Thanh Phong nói không hề sai, kỳ thi của học phủ Lăng Vân diễn ra trong cả ngày hôm nay. Với thân phận và thực lực của bọn họ, tới muộn một chút cũng không có vấn đề gì.
"Nói thì nói vậy."
Thiếu niên mặc áo trắng cười khan một tiếng, nhưng chỉ vì lý do này mà sáng sớm đã chạy tới đây chơi trò chơi sao?
"Thôi được rồi."
Thiếu niên áo đỏ đứng ra hòa giải hai người:
"Nếu như Tống huynh đã đề cử, vậy chúng ta cứ tới xem một chút."
Hôm nay Phương Khải dậy rất sớm, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới 8 giờ.
Nhưng không sao cả, hôm nay dậy sớm thì mở cửa quán sớm.
Hắn đi xuống tầng dưới, mở cửa lớn ra, định đi mua hai cái bánh bao để ăn sáng. Nào ngờ khi vừa mở cửa…
"Tống thiếu gia, quán vẫn chưa mở cửa? Tôi gọi ông chủ nhé?" A Mãn đứng sau lưng Tống Thanh Phong, ồm ồm nói.
Đúng lúc này, mấy người thấy cửa quán mở ra.
Phương Khải nhìn ra bên ngoài, khi thấy Tống Thanh Phong dẫn theo mấy thiếu niên đang đứng ở ngoài cửa, hắn liền ngẩn ra.
"Mấy người tới sớm quá vậy?"
Không tới sớm được sao?
Tống Thanh Phong cười khổ:
"Giờ đã vào chơi được chưa?"
"…"
Phương Khải mừng rơn, đáp:
"Hóa ra cậu vẫn chờ ở ngoài này?"
Tống Thanh Phong nói:
"Còn không phải do chơi trò này quá đã nghiền hả?"
"Vẫn chưa tới lúc mở cửa quán mà…"
Phương Khải sờ mũi, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện cậu ta tới sớm như vậy.
"Vào đi."
"…"
Tống Thanh Phong gật đầu, đi vào trong quán.
Hai thiếu niên đứng sau cậu ta đưa mắt nhìn nhau, dường như bọn họ ngửi thấy mùi vị khác lạ trong cuộc đối thoại giữa Phương Khải và Tống Thanh Phong.
Rốt cục trò chơi này hay như thế nào mới khiến Tống Thanh Phong nghiện đến mức chờ cả một buổi tối?
Điều này khiến họ nhận ra chính mình đã đánh giá thấp tầm quan trọng của trò chơi này với Tống Thanh Phong.
Hai người vội vàng đi vào theo, vừa mới vào quán đã thấy tấm bảng đen ở cửa.
"Đắt vậy sao?"
Hai người nhìn nhau, chỉ vào Phương Khải, hô:
"Cậu khẳng định thằng này không lừa tiền của chúng ta chứ?"
Chỉ thấy Tống Thanh Phong thuần thục khởi động Resident Evil, không thèm nhìn lại, đáp:
"Hai người tự thử là biết!"
Phương Khải chêm một câu nhắc nhở:
"Nhớ trả tiền."
Mặt hai người đen sì lại:
"Chẳng lẽ chúng tôi là người không trả nổi chút tiền lẻ này sao?"
"Trả được thì tốt."
Phương Khải nói:
"Quán quy định trả tiền trước mới được bật máy."
"Anh làm ông chủ như vậy hả? Có tin tôi đập nát quán của anh không?"
Hai người trợn trừng mắt lên dọa Phương Khải.
Bỗng nhiên Tống Thanh Phong ném một túi linh tinh nhỏ lên bàn, sau đó mở miệng nói chen vào:
"Tôi mời, xem như chuộc lỗi lỡ hẹn ngày hôm qua."
Người mặc áo đỏ tên là Hứa Lạc, người áo trắng tên Lâm Thiệu, hai người là bạn thân của Tống Thanh Phong. Chính vì vậy, hôm nay Tống Thanh Phong mới gọi hai người tới đây chơi cùng.
Hai người nhìn túi tiền, giật mình thét lên:
"Sao cậu trả nhiều tiền vậy?"
Cho dù một người tốn 7 linh tinh thì 2 người chỉ tốn 14 linh tinh, nhưng trong túi này ít nhất cũng nhiều gấp đôi.
"Phí kích hoạt tài khoản của hai người, cộng thêm tiền chơi 6 tiếng của ba người chúng ta, tổng là 46 linh tinh."
Hai mắt Phương Khải sáng rực lên, hôm nay mới là ngày khai trương thứ hai, doanh thu của quán đã hơn 50 linh tinh rồi.
50 linh tinh lớn như thế nào? So sánh dễ hiểu một chút, quy mô quán rượu nhà Vương béo không hề nhỏ, nhưng ít nhất cũng cần vài tháng thì doanh thu mới đạt con số này.
Còn hắn chỉ cần 2 ngày.
Nhưng Phương Khải còn chưa cầm được nóng tay thì hắn đã phát hiện số linh tinh trong tay mình đã biến mất không thấy đâu.
Không thấy đâu!
"Mẹ kiếp! Hệ thống, mày làm gì vậy hả?"
Phương Khải như gà mẹ mất con, sao hắn có thể không biết chuyện gì vừa xảy ra được chứ.
"Máy vi tính và sản xuất game đều cần năng lượng, hệ thống cũng cần dùng năng lượng."
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Phương Khải:
"Vì lẽ đó số linh tinh này ưu tiên cho hệ thống trước."
"…"
Phương Khải buồn bực, giơ ngón tay giữa lên nói:
"Mày nói đi, khi nào tao mới kiếm được tiền?"
"Hệ thống đã để lại một phần nhỏ cho kí chủ, đủ để kí chủ sử dụng."
Phương Khải nhìn số linh tinh còn sót lại:
"Mày giỏi lắm!"
"6 tiếng?"
Lâm Thiệu kêu lớn:
"Không được, buổi trưa tôi có hẹn với người khác, không thể chơi với Tống thiếu gia lâu vậy!"
Dù gì hôm này cũng là ngày thi vào học phủ Lăng Vân, giờ không đi chuẩn bị cho kỳ thi lại tốn tận 6 tiếng chơi trò chơi? Cho dù Lâm Thiệu nể mặt Tống Thanh Phong nhưng vẫn phải đắn đo đôi chút.
"Được rồi, được rồi!"
Hứa Lạc lên tiếng:
"Nếu như Tống thiếu gia đã trả tiền, vậy chúng ta không thể không nể mặt Tống thiếu gia được. Chúng ta cứ chơi thử xem trò chơi này có đáng giá với số tiền đó hay không? Nếu đáng thì mọi chuyện đều tốt, nhưng nếu không đáng…"
Cậu ta lạnh lùng nhìn Phương Khải, gằn giọng:
"Vậy chớ trách mấy người chúng tôi không nể mặt Tống huynh!"
"Nếu như mấy người cảm thấy không đáng giá từng đó tiền, vậy cứ đập nát quán của tôi cũng chẳng sao."
Phương Khải thản nhiên đáp, tỏ vẻ vô cùng tự tin.
"Là do anh tự nói đó!"
Nghe được câu nói này của Phương Khải, hai người không nói thêm gì nữa.
Dưới sự hướng dẫn của Tống Thanh Phong, hai người lần lượt tiến vào trò chơi.
Những hình ảnh đưa tay ra là chạm được, còn có thứ pháp khí bay kỳ lạ, những cảnh vật ở một thế giới khác biệt dần hiện ra trước mắt hai người.
"Chơi trò này giống như việc tự mình trải nghiệm thế giới trong tiểu thuyết vậy."
Tống Thanh Phong vừa hướng dẫn hai người bạn của mình, vừa giải thích những điều mình hiểu được cho họ:
"Hiện giờ hai người sẽ nhập vai nhân vật chính của bộ tiểu thuyết này."
Nhìn những cảnh vật quá đỗi chân thật, đưa tay ra là chạm tới trước mắt, hai người đều khiếp sợ không thôi:
"Tôi… Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trong mắt hai người, đây chính là một siêu công nghệ không cách nào giải thích nổi.
Lúc này hai người không thể thốt lên được câu nào nữa, không còn ai nhắc tới chuyện giá giờ chơi đắt hay rẻ.
"Không phải hai người muốn biết tại sao thực lực của tôi đột ngột tăng lên sao?"
Tống Thanh Phong tỏ vẻ thần bí, nói:
"Sau khi hai người chơi xong sẽ biết!"
"Hóa ra… là do trò chơi này?"
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự sợ hãi tột độ trong mắt của đối phương.
Thấy cả hai đều tỏ vẻ sợ hãi, khóe miệng Tống Thanh Phong khẽ nhếch lên, ngày hôm qua cậu ta cũng vô cùng khiếp sợ.
"Có điều hai người phải cẩn thận, quái vật trong đây rất lợi hại."
Cậu ta tốt bụng nhắc nhở:
"Hôm qua tôi cũng tốn cả nửa ngày mới giết được năm sáu con mà thôi, còn lại chết tới mười mấy lần ấy!"
"Chết?"
Hai người vội vàng quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Phong.
"Đây là một trò chơi mà thôi, chết rồi có thể chơi lại." Tống Thanh Phong thuận miệng giải thích, tỏ vẻ rất am hiểu.
"Lại còn như vậy được sao? Trò chơi này quá giống thật rồi!"
Nghe đến đây, hai người lại nhìn về phía Phương Khải, bỗng cảm thấy tên chủ quán này rất thâm sâu khó lường. May mà khi nãy không làm gì quá đáng làm mất lòng anh ta, đừng nói anh ta là một tu sĩ đó chứ?
Nếu anh ta là tu sĩ, chỉ sợ không đơn giản là một tu sĩ tầm thường!
Hai người nhập vai vào nhân vật, bắt đầu hành trình tìm tòi trò chơi của chính mình. Nhưng cũng không hề có gì bất ngờ xảy ra, cả hai đều bị con Zombie đầu tiên gặp phải ăn thịt, đến xương cốt cũng chẳng còn.
"Sao tôi không đánh chết được nó vậy? Hơn nữa càng đánh càng khó nhằn hơn, nó như lên cơn điên vậy!"
Bầu không khí trong Resident Evil 1 vô cùng nặng nề và khủng bố, khiến người chơi luôn cảm thấy khó thở. Tuy có thể thoát khỏi trò chơi, nhưng cái cảm giác kinh khủng khi tận mắt chứng kiến Zombie ăn xác chính mình thật sự không thể diễn tả được bằng lời.
Hai người không khỏi kinh hoàng khiếp sợ, bắt đầu cảm thấy e ngại thứ Zombie sinh hóa này. Ánh mắt khi nhìn về phía Tống Thanh Phong đã không thể dùng hai chữ kính nể để hình dung nữa.
"Tống… Tống thiếu… thiếu gia, cậu nói hôm qua mình đã giết chết năm sáu con quái vật giống như thế này sao?"
"Nhờ vào áp lực như thế này nên thực lực của cậu mới tăng nhanh như vậy sao?"
Hiển nhiên Tống Thanh Phong rất thỏa mãn với ánh mắt của hai người bạn, cậu ta gật đầu, sau đó mở miệng đáp với giọng điệu đầy vẻ cao thâm khó lường:
"Loại quái vật này rất lợi hại, nhưng vẫn có cách để đối phó với chúng."
"Có biện pháp đối phó?"
Hai người kinh ngạc thốt lên. Khi nãy bất kể họ dùng cách gì cũng không thể đánh chết được con quái vật này, vừa giết thì một lúc sau nó lại bò dậy. Tống Thanh Phong có biện pháp đối phó với nó sao?
Tống Thanh Phong gật đầu nói:
"Đương nhiên, đây là bí quyết mà hôm qua tôi đã phải dày công nghiên cứu rất lâu mới tìm ra được."
Hai người lập tức nghiêm mặt nói:
"Xin Tống huynh chỉ dạy cho chúng tôi!"
"Xem như hai cậu có lòng. Thôi được rồi, tôi sẽ nói bí quyết này cho hai cậu biết."
Tống Thanh Phong hài lòng gật đầu nói:
"Tôi cũng chỉ vô tình phát hiện được bí quyết này khi đang chiến đấu với quái vật."
Cậu ta vẫy tay, ra hiệu cho hai người ghé tai lại.
Dưới sự hướng dẫn của Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu và Hứa Lạc tiến bộ vượt bậc. Hai người sinh ra trong thế gia, tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng đều là những võ giả thượng lưu võ nghệ đầy mình. Cho dù hơi tốn thời gian để tránh né móng vuốt của Zombie, nhưng chỉ mười phút sau, hai người đã lần lượt đánh vỡ được đầu Zombie.
Đây là lần đầu tiên họ chơi Resident Evil, nội dung cốt truyện vẫn chưa bắt đầu nhưng sự đáng sợ của Zombie sinh hóa đã khắc sâu trong trí óc của họ.
Tự tay giết chết một "kẻ địch mạnh mẽ" như vậy khiến sự tự tin của hai người tăng lên rất nhiều. Hai người tuy sợ hãi loại quái vật này, nhưng lại thấy thỏa mãn khi thành công giết chúng:
"Hóa ra phải làm vậy mới giết được Zombie!"