Thanh Phong Minh Nguyệt Các.
Một gian có phần khác biệt ở góc phía Nam.
Thanh niên ria mép lấy một tẩu hút thuốc trong lòng ra, châm lửa, một làn khói nhẹ nhàng bay lên.
Gã hít một hơi thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngồi đối diện hắn là một thanh niên mặc áo bào lam nhạt, toàn thân toát ra khí chất hào hiệp xuất trần, hiển nhiên cũng không phải hạng tầm thường.
"Mạc tiên sinh, ngài đang nhìn gì vậy?"
Tên tu sĩ này lại tỏ thái độ rất cung kính đối với thanh niên ria mép xem chừng không hề giống tu sĩ này.
"Có chút tiếc nuối."
Thanh niên để ria mép cười nhẹ nói:
"Vì không thể mang thứ quý giá nhất của thành Cửu Hoa này đi theo."
"Thứ quý giá nhất?"
Tu sĩ áo lam lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Có từng nghe nói tới Resident Evil chưa?"
Thanh niên ria mép mỉm cười hỏi.
"Đó là cái gì?"
Tu sĩ áo lam càng kinh ngạc hơn.
Thanh niên ria mép cười cười:
"Hạo Nhiên à, trước khi cậu trở thành tu sĩ, tôi đã từng nhắc nhở cậu, đừng vì thân phận mà che đi hai mắt."
"Cảm ơn tiên sinh nhắc nhở…"
Tu sĩ áo lam toát mồ hôi đầy mặt. Mặc dù hiện nay cậu đã là tu sĩ nhưng không dám bởi vậy mà lỗ mãng.
"Ngõ đông thành Cửu Hoa, có một cửa tiệm nhỏ tên là 'Khởi Nguyên', đó là một nơi rất thú vị."
Thanh niên ria mép cười cười:
"Sau khi tôi đi rồi, cậu có thể đến xem thử."
"Mạc tiên sinh phải đi rồi sao?"
Tu sĩ áo lam kinh ngạc.
Thanh niên ria mép hít một hơi thuốc thật sâu:
"Đúng vậy, nên trở về kinh thành rồi."
Thanh niên áo lam khẽ gật đầu:
"Quán net 'Khởi Nguyên' mà tiên sinh nói tới chính là chỗ ném Tiêu Ngọc Luật ra ngoài?"
"Ném Tiêu Ngọc Luật ra ngoài?" Thanh niên ria mép cười cười: "Việc này đã truyền ra ngoài rồi sao?"
Thật vậy. Từ ngày hôm qua, chuyện này đã được lan truyền trong giới tu sĩ thành Cửu Hoa.
Tiêu Ngọc Luật dẫn người tới đập phá cửa tiệm. Sau lưng hắn không chỉ có đám tu sĩ Lưu Vân Đạo Cung mà còn có vô số ánh mắt khác.
"Không ngờ tên Tiêu Ngọc Luật dẫn Hứa Phúc Uy tới, nhưng chưa đầy ba phút cả đám đã bị ném ra ngoài, còn chẳng chịu nổi lấy một hơi."
Trong Thanh Phong Minh Nguyệt Các, một gã béo mặc áo bào rộng màu lam đang bàn luận hăng say đến mức nước bọt tung bay.
"Tên Hứa Phúc Uy kia còn mang cả Tị Lôi Châu tới. Nghe nói lúc ấy Tị Lôi Châu không chịu nổi dù chỉ một tích tắc!"
"Một cửa tiệm nhỏ bên đường, dành cho dân thường giải trí mà lợi hại như vậy sao?"
Một vị công tử mặc áo đen nói.
"Giải trí?"
Gã béo áo lam ngạc nhiên hỏi lại:
"Không phải là tiệm bán truyện, tiểu thuyết sao? Nghe nói nó còn đặc sắc hơn cả 'Võ Tiên', gọi là 'Resident Evil' gì đó ấy."
Hắn buồn chán khoát tay áo:
"Tầm cỡ như chúng ta ai lại đi xem cái này? Cũng chỉ có mấy đứa nhóc như Tiêu Ngọc Luật mới ham mấy trò vui như vậy thôi."
"Cái đó thì chưa biết được." Công tử mặc áo đen nói: "Dù sao thì… xem ra cửa tiệm nhỏ này ẩn giấu một nhân vật có máu mặt đây."
"Hay là…chúng ta cũng đi xem thử?"
"Đi cái gì mà đi? Nghe nói nơi đó đã bị những người hiếu kỳ vây kín cửa rồi. Ngày hôm qua Tiêu Ngọc Luật cũng vì gây rối mới bị ném ra, lẽ nào chúng ta cũng đi làm ầm ĩ một trận?"
Tên béo áo lam miễn cưỡng đáp với vẻ vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ.
"Ngày mai đi sớm đi. Tôi thật sự càng lúc càng tò mò, thứ gì mà có thể hấp dẫn người khác như vậy."
Công tử áo đen vỗ bàn.
***
Có thể nói bọn Tống Thanh Phong, Từ Tử Hinh, Vương Thái là mấy người quan sát Phương Khải phá đảo nhiều nhất, đặc biệt là toàn bộ phần sau của game. Bọn họ đã ghi nhớ tất cả những manh mối giải đố, những cách phá giải cơ quan.
Bởi vậy đối với tiến trình ở phần sau, bọn họ nhanh hơn bình thường khá nhiều.
Tống Thanh Phong cảm thấy mình nên tập trung chơi game này, bởi vì không bao lâu nữa, cậu ta sẽ phá đảo.
Phá đảo thật sự là một thời điểm khiến người ta kích động!
Hơn nữa, nếu như ngày hôm nay cậu ta có thể phá đảo, nhất định cậu ta sẽ trở thành người chơi phá đảo đầu tiên, trừ Phương Khải, trong toàn bộ câu lạc bộ Internet Khởi Nguyên!
Vượt qua tất cả mọi người, Nạp Lan Minh Tuyết sẽ tụt lại phía sau cậu ta! Tịch Kỳ, Từ Tử Hinh, vân vân và mây mây… tất cả đều sẽ không còn gì để nói!
Vừa nghĩ tới đây, lòng cậu ta hết sức kích động.
Tống Thanh Phong quả thật là rất lợi hại, bất luận là biểu hiện ở các hình thức chiến đấu như dùng dao găm giết chết Hunter, hay là đánh Boss, kỹ năng của cậu ta càng ngày càng gọn gàng dứt khoát.
Điều này cũng chứng tỏ, kỹ năng chiến đấu của cậu ta đã xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Là một võ giả, Tống Thanh Phong hiểu rất rõ một điều: Phương pháp chiến đấu này rất tiết kiệm thời gian, lại ít tốn sức, nếu như có thể phối hợp với võ kỹ trong hiện thực thì sức chiến đấu của cậu ta chắc chắn có thể tăng lên gấp bội!
"Nạp Lan Minh Tuyết chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Ánh mắt Tống Thanh Phong lóe sáng:
"Lần này, có lẽ có cơ hội vượt qua cô ta!"
Tuy trước kia Từ Tử Hinh và Tống Thanh Phong đồng thời giết Hunter, nhưng chung quy Tống Thanh Phong vẫn có kinh nghiệm phong phú hơn một chút. Bởi vậy sau đó tiến độ của hai người lại dần dần bị kẽo dãn ra, hiện giờ cậu ta đang thừa thắng xông lên.
Ý chí chiến đấu sục sôi, Tống Thanh Phong tiến công thẳng một đường, thế mạnh như chẻ tre. Rốt cuộc khi cuối cùng chỉ còn lại một tiếng chơi, cậu đã đánh tới vị trí Boss cuối.
"Tống Thanh Phong sắp phá đảo rồi sao?"
Ánh mắt của tất cả mọi người trong quán net đều đổ dồn vào cậu.
Qua thời gian lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc đã có một người chơi sắp phá đảo. Đây chính là chuyện lớn hàng đầu của quán.
Nhìn Bạo Chúa với vóc dáng cao lớn đang chậm rãi bước từng bước một về phía mình, tâm trạng của Tống Thanh Phong vô cùng kích động.
"Là Bạo Chúa!"
Ngoại trừ Từ Từ Hinh cũng đang có hy vọng phá đảo, thì tất cả người chơi còn lại như bọn Lương Thạch, Tịch Kỳ v.v… đều xúm lại. Ngay cả Nạp Lan Minh Tuyết cũng quan tâm tới trận đấu này.
Tống Thanh Phong bắt chước đấu pháp của Phương Khải, trước hết bắt đầu dùng Shotgun tiêu hao lượng máu của Bạo Chúa ở giai đoạn đầu. Tới giai đoạn hai, vừa né tránh đòn công kích của Bạo Chúa, cậu vừa dùng khẩu Magnum tìm kiếm sơ hở phản kích.
Bởi vì có sự xuất hiện của phiên bản phim điện ảnh Resident Evil nên kỹ xảo cận chiến của mọi người đều có được tăng trưởng trên biên độ lớn. Hơn nữa, hàng ngày Tống Thanh Phong cần mẫn rèn luyện, có thể nói hiện nay kỹ thuật chiến đấu của cậu ta rất cao.
Động tác của cậu ta vô cùng nhanh nhạy linh hoạt, lại có rất ít động tác thừa, nhìn còn đẹp mắt hơn so với lúc Phương Khải giết Bạo Chúa.
"Mạnh thật!"
Nhìn thấy Tống Thanh Phong phản kích đòn tấn công của Bạo Chúa một cách gọn gàng linh hoạt, khiến điểm sinh mạng của Bạo Chúa dần dần giảm xuống, hơi thở của đám người vây quanh cũng dần dần trở nên gấp gáp.
"Kỹ thuật bắn súng này, động tác né tránh này, còn trội hơn so với ông chủ lúc trước ấy nhỉ!"
Một võ giả cười ha hả nói.
"Sao? Ông chủ cũng chơi trò này á? Hình như tôi chưa thấy bao giờ."
Nạp Lan Minh Tuyết nghi hoặc hỏi một câu, dù sao cho tới bây giờ, vẫn rất ít người thấy Phương Khải chơi trò này.
"Trước kia ông chủ là cao thủ đệ nhất ở đây mà, mấy ngày trước cũng đã phá đảo rồi."
"Người dùng dao găm giết quái đầu tiên là ông chủ. Nếu không thấy ông chủ dùng dao giết Hunter, ai có thể nghĩ ra loại kỹ xảo đó chứ?"
"Nên biết là đấu pháp đánh Bạo Chúa và các loại Boss khác, cũng là do ông chủ tạo ra."
"Anh ta cũng chơi game này?"
Nạp Lan Minh Tuyết liếc nhìn Phương Khải đang nằm theo tư thế Cát Ưu trên ghế, đôi mày thanh tú cau lại.
Từ khi tới đây, cô chưa từng thấy Phương Khải chơi game, không ngờ lại có những chuyện như vậy.
"Người dùng dao găm giết quái đứng đầu", "Người đầu tiên phá đảo", "Người khai sáng lịch sử"… rõ ràng là những danh hiệu này chứng tỏ Phương Khải thật sự dẫn trước mọi người. Ánh mắt Nạp Lan Minh Tuyết hiện ra một chút nghi hoặc:
"Phá đảo sớm như vậy sao?"
"Sắp qua chưa?"
Mọi người thấy Bạo Chúa đã bị Tống Thanh Phong đánh tan tác, máy bay trực thăng cũng đã rơi xuống. Giờ chỉ chờ tên lửa phóng ra nữa là tất cả kết thúc.
Nhiều người ở đây đều đã từng nhìn thấy uy lực của súng phóng tên lửa. Mà cho dù ai chưa từng thấy, thì với sự miêu tả sống động của người từng chơi rồi, cũng đã biết về loại vũ khí siêu cấp một phát bắn tan Bạo Chúa này. Khi súng phóng tên lửa được ném xuống từ máy bay trực thăng, tất cả mọi người đều nhìn vào màn hình với ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Trên màn hình, Tống Thanh Phong đã bóp cò!
Vèo!
Theo ngọn lửa tràn ngập màn hình, nhân vật chính Chris lên máy bay trực thăng rời đi. Tống Thanh Phong có cảm giác trái tim trong lồng ngực mình như muốn gào thét lên.
"Cuối cùng cũng qua cửa rồi!"
Tống Thanh Phong đứng dậy, mạnh mẽ vung nắm tay, chăm chú nhìn vào màn hình.
Câu chuyện rốt cục cũng đi đến hồi kết thúc, nhưng những lần mạo hiểm khó quên đã nếm trải thì sẽ còn mãi trong đáy lòng, dư vị kéo dài rất lâu.
Nhớ lại những gì mình đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi, có phấn khởi vì thu được vũ khí mới, có kích động vì chiến thắng kẻ địch mạnh, có niềm vui sướng cùng bạn bè thảo luận tình tiết trong cốt truyện, cũng có sự xúc động khi đồng đội liều mình cứu giúp, cũng có những lúc bối rối khi gặp phải tình thế khó khăn.
Giống như một con ấu trùng nhỏ bé ở một thế giới khác, từng ngửi được hương hoa, cũng từng trông thấy ánh cầu vồng rực rỡ. Trải qua bao mưa gió, cuối cùng nhả tơ hóa nhộng, phá kén thành bướm. Ở thời điểm xán lạn nhất, hoàn thành một kiếp của mình.
Sau khi thực sự kết thúc cả câu chuyện, Tống Thanh Phong vô cùng cảm khái, xúc động đến tận đáy lòng.
"Thời gian chơi của bạn đã đạt tới mức giới hạn, vui lòng quay lại vào ngày mai."
Nhìn mọi người chen nhau vây lấy xung quanh, giờ phút này Tống Thanh Phong như ghi khắc tất cả hình ảnh của mọi người, tất cả bọn họ đều là nhân chứng sống.
Rất lâu về sau, khi Câu lạc bộ Internet Khởi Nguyên không chỉ còn có duy nhất game Resident Evil, khi tác phẩm kinh điển Resident Evil bắt đầu thịnh hành trên thế giới, Tống Thanh Phong lại hồi tưởng lại giây phút này, nhắc tới lúc mọi người nhìn thấy ông chủ phá đảo, tới từng cảnh tượng khi mình phá đảo.
"Đó vẫn là cảnh tượng đáng nhớ nhất."
Cậu ta đã nói như vậy đó!
Hàng loạt tiếng hoan hô vang lên trong quán.