Lúc anh nhắc đến tính háu ăn của cô, Tịch Hạ Dạ sững lại một lúc và biểu cảm của cô tối sầm lại. Cô liếc về phía anh ta một cái rồi xấu hổ đứng dậy định bụng dọn chén bát trước mặt cô.
"Để em dọn bát đũa cho…"
Thế nhưng, cô có vẻ quên mất vết thương trên vai mình. Vừa nhấc tay trái lên và thu dọn bát đĩa thì một cơn đau dữ dội lập tức ập đến khiến tay cô buông ra theo phản xạ.
Xoảng!
Âm thanh của đồ gốm rơi vỡ vang lên. Một cái đĩa đẹp vừa phát ra âm thanh cuối cùng của nó.
Tịch Hạ Dạ nhăn nhó nhìn những mảnh gốm vương vãi quanh chân. Cô ngồi xuống và bắt đầu lúng túng dọn dẹp, nhưng ngay khi ngón tay cô chạm phải một mảnh gốm sắc lẻm, cô cảm thấy nhói và trước khi cô kịp phản ứng, một giọt máu đã nhỏ xuống ngón tay cô.
"Rõ ngốc!"