"A lô, Hạ Dạ à? Là mình đây!"
Giọng nói ngọt ngào xen lẫn lo lắng của Tố Nam vang lên qua điện thoại ngay khi vừa kết nối. "Cậu đi đâu mấy ngày nay vậy? Mình đã gọi về nhà cậu và không ai nghe máy cả. Mình còn tới tận công ty cậu và họ nói là cậu đang tạm nghỉ. Có chyện gì vậy? Giờ cậu đang ở đâu?"
Một loạt câu hỏi không ngừng đặt ra cho cô. Tịch Hạ Dạ có thể mường tượng ra cảnh Tố Namn đã lo lắng thế nào.
"Mình không sao. Mình chỉ không khỏe chút, nên mình xin nghỉ vài ngày. Đừng lo gì cả. Không phải cậu đã đi làm rồi sao? Sao còn chạy qua công ty tìm mình làm gì?"
Tịch Hạ Dạ muốn rời khỏi chỗ đó, nhưng Tịch Tâm Ý lại níu lấy ống tay áo cô không cho cô đi đâu cả. Huỳnh San San cảm thấy đáng thương cho biểu cảm bị xua đuổi trên gương mặt Tịch Tâm Ý rồi quay lại lạnh lùng liếc nhìn Tịch Hạ Dạ.