Khi Tịch Hạ Dạ quay lại phòng ngủ, đã không còn dấu hiệu gì của anh, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, còn phòng tắm vẫn bật đèn sáng trưng.
Tịch Hạ Dạ đứng ở cửa chần chừ một lúc khá lâu rồi cuối cùng cũng bước tới một bên giường. Liếc mắt qua, cô thấy kim đổng hồ chỉ 10 giờ đêm. Cũng muộn rồi. Tuy nhiên, với những người luôn thức khuya như cô, như vậy vẫn còn sớm.
Cái giường lớn đến mức có năm hay sáu người ngủ trên đó cũng không vấn đề gì. Với tông màu sáng ấm áp, đơn giản và trang nhã và màu vàng nhạt mờ ảo chiếu từ phía tường, nó cho con người ta một cảm giác ấm áp và thoải mái.
Cô bước tới kéo màn lên, rồi quay người lại ngồi xuống lặng lẽ bên giường. Cô cứ cảm thấy lo lắng khôn nguôi.
Vì đây là lần đầu ngủ chung phòng với một người đàn ông mà cô không hề biết rõ, giờ đây cô bất chợt nghĩ đến nhiều chuyện mà cô chưa từng để ý đến trước kia.
Lúc ngủ mình có đá chăn đi lung tung không nhỉ? Mình có nói mớ lúc nửa đêm không nhỉ?