Buổi sáng hôm sau, Khi Tịch Hạ Dạ thức dậy, người đàn ông bên cạnh cô đã đi tự lúc nào. Nhiệt độ dưới chăn đã hạ rồi, nhưng không khí dường như vẫn còn thoang thoảng mùi hương của anh ta.
Cô đã ngủ mà không hề mơ, và cũng đã lâu lắm rồi cô mới được ngủ ngon như vậy. Khi thức dậy, cô cảm thấy sảng khoái hơn hẳn, cô chầm chậm bước ra khỏi phòng.
Vừa tới cầu thang cô đã thấy Chị Vương đang dọn dẹp phòng khách. Bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn và hơi nóng từ bữa sáng bốc lên nghi ngút.
Tịch Hạ Dạ bất giác nhìn xung quanh phòng khách. Không có tí dấu hiệu nào của Mộ Du Thần cả, trong khi đó chị Vương đang làm việc dưới kia đã để ý thấy Tịch Hạ Dạ.
"Cô chủ đã dậy rồi sao!" Chị Vương nhẹ nhàng cất tiếng.
Tịch Hạ Dạ gật nhẹ rồi đáp lại, "Chào buổi sáng!"
Rồi cô từ từ đi xuống lầu.
"Cô chủ, cô nên dùng điểm tâm trước đi. Không thì đồ ăn sẽ nguội mất."