Cô sợ hãi hét lên thất thanh, lảo đảo lùi về góc tường, cho đến khi bóng đen kia không biết đụng phải thứ gì mà phát ra tiếng leng keng vang vọng. Cô chợt phát hiện, giữa tầng hầm có một hàng rào sắt, ngăn cách cô và bóng đen to lớn kia.
Bóng đen to lớn đó là một con chó ngao thuần chủng.
Từ nhỏ côđã sợ chó, càng khỏi phải nói đến loại chó ngao thuần chủng này. Đểđề phòng cô chạy trốn, Bùi Tử Hành cốý nuôi hơn mười con chó ngao ở xung quanh biệt thự, nhưng cô không ngờ nó có thể phát huy công dụng như vậy.
Cô bị nhốt suốt một đêm, trong bóng tối, chỉ có con chó ngao kia sủa nhưđiên, cùng với âm thanh nó không ngừng va vào hàng rào sắt, định lao sang cắn cô. Cô cực kì sợ, thay vì mắng Bùi Tử Hành bằng những lời lẽác độc nhất trên đời lại cầu xin anh ta bằng tư thế hèn mọn nhất. Cuối cùng, cô kêu khản cả cổ, cuộn tròn ở góc tường run rẩy như cầy sấy, ngay cả tinh thần cũng đều hoảng hốt.
Cô không biết Bùi Tử Hành đã mở cửa tầng hầm ra khi nào.
Chỉ nghe giọng anh ta từ trên cao vọng xuống: "Còn muốn biết súc sinh là gì không?"
Môi cô run run nói không nên lời.
Chân anh ta dừng ở trước mặt cô: "Chỉ cần em nhận lỗi, anh sẽđưa em đi."
Cô không biết mình nhận lỗi như thế nào, chỉ nhớ mang máng là anh ta cúi người bế cô lên, đưa về căn phòng ngủ trước kia. Căn phòng đó cũng là một nhà tù, chỗ nào cũng có máy quay, xiềng xích, canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng ánh sáng dịu dàng, nệm giường mềm mại làm cô tìm được cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có, cô kiệt sức ngã trên giường, hôn mê.
Cô sốt cao một tuần, liên tục mơ thấy ác mộng, trong mơ là dáng vẻ dữ tợn của con chó ngao.
Sau khi khỏi bệnh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Bùi Tử Hành, không hề phản kháng, nhận lấy hết thảy những cái ôm và chiếm hữu của anh ta. Giống như cô vẫn là Hạ Lăng xưa kia, yêu anh ta sâu đậm, coi anh ta như vị thần duy nhất trong trời đất.
Hồi ức dần dần tan đi, nước trong bồn tắm chầm chậm chảy, không biết đãđầy tràn từ khi nào.
Dòng nước ấm áp phủ ngập cả người Hạ Lăng, cũng làm ướt vết thương trên vai phải của cô. Tầm mắt cô mơ hồ, trong mắt toàn là nước, trên miệng có vị mằn mặn. Cô nắm chặt khăn lông, liều mạng chà lên cơ thể mình, muốn chà sạch mùi máu tanh vô tận và hơi thở dã thú trên người. Nhưng chà mãi đến khi làn da đau đớn đỏửng, những mùi vịđó vẫn quẩn quanh không hề biến mất.
Cuối cùng, cô ném khăn lông vào bồn tắm, cuộn người lại tựôm chặt lấy cơ thể mình.
Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, tựa như một ca khúc dịu dàng đau thương, dường nhưđang nhẹ nhàng kể lể. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao, để cô trở lại mùa hè có hoa diên vĩ nở rộ năm mười hai tuổi ấy, nói không với người đàn ông vươn tay ra đó, khiến tất cả mọi thứ bắt đầu và kết thúc ở ngay trong cái chớp mắt đẹp nhất đó...
Nếu được như vậy thì tốt biết bao!
Sau đó, lúc khôi phục lại ý thức thì cô thấy mình đang ở trên giường.
Trần nhà trang trí lịch sự tao nhã, đèn chùm thủy tinh lung linh tuyệt đẹp, còn có chăn nệm mềm mại. Bên tai có người gọi to gìđó, Hạ Lăng tốn rất nhiều sức rốt cuộc mới nghe rõ:
"Diệp Tinh Lăng, cô muốn chết hả? Tắm rửa cũng có thể ngất xỉu ở phòng tắm, còn ngâm vết thương trong nước ấm. Nếu không phải người làm tới đưa cơm cho cô, phát hiện sớm thì chỉ với lượng máu mất đi làđã có thể giết chết cô rồi!"
Người kêu gào chính làĐàm Anh, mặt tức muốn hộc máu.
Hạ Lăng mất một chút thời gian mới nhớ ra tình trạng trước mắt của mình, mấp máy môi định nói gìđó thìđã bị người bên cạnh chặn ngang: "Cô Diệp, hiện giờ cô mất máu quá nhiều, tốt nhất đừng nói chuyện, phải nghỉ ngơi."
Lúc này cô mới cảm thấy đầu óc uể oải nặng nề, cả người mềm như bún không có nửa hơi sức nào, xem ra thật sự là mất máu quá nhiều.
Vì thế cô ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đàm Anh trông chừng người thay kim truyền nước biển cho cô, đợi người đi hết mới ngồi xuống mép giường nói với cô: "Diệp Tinh Lăng, cô cũng biết bới việc ra cho tôi thật đấy. Ngày mai tất cả thực tập sinh sẽ trở về thành phố, cô lại xảy ra chuyện ngay vào lúc này, xui xẻo làm sao mà bị thương."
Hạ Lăng yên lặng nhìn anh ta, không nói lời nào. Tuy rằng trước mắt, xuất huyết nhiều là do tự côđi tắm mà ra, nhưng xét đến cùng là bởi vì bị con súc sinh của Lệ Lôi nuôi kia cào mà thành… Lại chẳng phải cô sẵn lòng để bị thương, sao anh ta không đi trách Lệ Lôi?
Cóđiều nghĩđến việc anh ta cũng sẽ không đi tìm ông chủ gây phiền nên chuyện này côđành nhịn.
Đàm Anh cứ thế tự nói tiếp: "Với vết thương này của cô chắc chắn là không đi được rồi. Tôi đã hỏi thăm Boss thử, trong khoảng thời gian này cô cứở lại đây dưỡng thương, chờ sau khi tình hình khá lên rồi tự trở về trung tâm huấn luyện đi." Anh ta dừng lại một chút, bổ sung thêm, "Boss cũng sẽởđây tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Tốt nhất là cô nên ít đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy anh ta."
Côđã hiểu, những lời dặn dò trước đóđều là giả, câu cuối cùng đừng quấy rầy Boss lớn Lệ Lôi mới là thật.
Cóđiều, cho dù anh ta không nói, cô cũng sẽ không đi ra ngoài loanh quanh, có con báo đốm kia, côăn no rửng mỡ mới đi gây chuyện.
Hạ Lăng ngoan ngoãn gật đầu. Đàm Anh lộ vẻ hài lòng, tiếp tục dặn dò: "Chờ qua một khoảng thời gian nữa về trung tâm huấn luyện, còn nữa, về những chuyện xảy ra hôm nay, cái không nên hỏi thì côđừng hỏi, cái không nên nói cũng đừng nói, hiểu không?"
Cô hiểu, xã hội đen mà, luôn có bí mật thế này thế kia.
Bây giờ ngẫm lại, không phải mọi người trong giới đều biết về hoàn cảnh của Lệ Lôi. Lúc trước Hạ Lăng biết anh ta và nhà họ Lệ xã hội đen nổi tiếng độc ác kia có quan hệ, cũng là vì nghe Bùi Tử Hành nhắc đến trong lúc vôý. Lúc ấy Bùi Tử Hành còn nói, Thiên Nghệ rất kín đáo, không cố tình công khai chỗ dựa sau lưng, nếu không phải cốýđiều tra, căn bản là không thể nào biết được.
Như vậy, với thân phận một thực tập sinh bé nhỏ hiện giờ của cô, theo lý là sẽ không biết những điều đó. Cũng khó trách Đàm Anh lại dặn dò, người bình thường thấy cảnh trước đóđều sẽý thức được chuyện không bình thường.
Hạ Lăng nhìn Đàm Anh, cố gắng mở miệng: "Anh yên tâm, con người tôi đây không biết tò mò là gì cả."
Đàm Anh cười hơi nham hiểm: "Tò mò cũng không sao, có một loại người mãi mãi cũng không mở miệng được."
Đe dọa, đây tuyệt đối làđe dọa một cách trần trụi.
Hạ Lăng khẽ nhíu mày, trong giọng nói có vài phần chán ngán: "Tổng giám đốc Đàm, anh yên tâm, tôi vẫn chưa muốn chết." Dừng một lát. "Tôi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, anh nên đi rồi đấy."
Đàm Anh nheo mắt lại nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: "Diệp Tinh Lăng, tôi phát hiện càng ngày càng không nhìn thấu cô. Nên nói là cô thần kinh thô, hay là to gan đến ngu ngốc đây? Cóđiều, gì thì cũng tốt hơn so với mất mạng." Anh ta nói rồi phủi tay đứng dậy: "Vậy tôi đi đây, nếu cô có việc thì gọi điện thoại cho tôi. Ngoài ra, nếu ở bên này có yêu cầu gì, có thể trực tiếp tìm người làm."
Hạ Lăng nhìn theo anh ta rời đi, trước khi đi khỏi, anh ta còn cẩn thận đóng cửa lại thay cô.
Trong phòng yên tĩnh, cô vặn đèn xuống mức tối nhất, vùi trong chăn chìm vào giấc ngủ.
Những ngày dưỡng thương đã bắt đầu. Trong ngọn núi này, năm tháng rất tĩnh lặng, có một sự an nhàn và dài lâu làm say lòng người. Mỗi sáng sớm, Hạ Lăng sẽ pha một bình trà trái cây vàđọc một vài trang sách ngoài ban công của phòng cho khách ở tầng hai. Có khi cô sẽ ngẩn người, đểđầu óc thả lỏng lại sau một thời gian dài tràn ngập những suy nghĩ phức tạp.
Từđầu đến cuối, Lệ Lôi không hề xuất hiện. Trên thực tế, ngoài nhân viên dọn dẹp vàđưa cơm, chỉ có một lần Hạ Lăng nhìn thấy những người khác, đó là quản gia của sơn trang này, theo lệnh của Lệ Lôi đưa tới cho cô một bó Mộc phù dung to. Đó là một loài hoa biết đổi màu, sáng sớm là màu trắng thanh nhã, sau buổi trưa chuyển thành màu đỏ rực, kiều diễm tươi đẹp, vui tai vui mắt.
Quản gia nói, đây là Boss tỏ vẻ xin lỗi vì chuyện cô bị thương.