Không may là, rõ ràng những thực tập sinh khác không nghĩ như vậy.
Những ngày kế tiếp, việc thu hình nhóm vũ công gặp nhiều khó khăn, Vệ Thiều Âm chẳng những xếp lịch trình chặt chẽ mà còn yêu cầu cao, không phải bắt bẻđộng tác này không đúng tiêu chuẩn thì là bắt bẻ biểu cảm kia không sinh động, chỉ một cảnh 3 giây ngắn ngủn cũng có thể bị anh giày vò quay đi quay lại hơn mấy chục lần.
Mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, mọi người đều mệt mỏi.
Trong phòng nghỉ, Lục Đào sống dở chết dở nằm liệt dưới đất, nhưng cố tình vẫn cứ có hứng thú nói chuyện với Hạ Lăng: "Nè, tôi phát hiện mấy ngày nay tên Vệ biến thái đãđiểm danh hết lượt mọi người rồi, chỉ có cô vẫn chưa bị lần nào. Cô có bí quyết gì hả? Mau nói cho tôi nghe đi. Bằng không, nếu còn tiếp tục thế này, cậu hai tôi đây sẽ bị Vệ biến thái giày vò chết mất."
Mấy ngày nay, tất cả thực tập sinh đều được biết đến sự bắt bẻ của Vệ Thiều Âm. Cái biệt danh Vệ biến thái đúng là xứng đáng. Hạ Lăng liếc nhìn đám thực tập sinh nằm đờ ra la liệt ngang dọc trong phòng nghỉ, không kiềm được khẽ mỉm cười.
Cóđiều, thật sự là cô không có bí quyết gì cả. Độ khó của bạn nhảy lần này không được coi là cao, đối với cô mà nói, chẳng qua là những động tác cơ bản giống nhau mà thôi, thậm chíđã trở thành bản năng trong linh hồn từ lâu rồi. Bản năng... thì cần có bí quyết gì sao?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, tặng cậu ta một câu: "Chăm chỉ luyện tập, để nó trở thành bản năng của cậu."
Lục Đào rên lên một tiếng, nằm liệt ra đất, hoàn toàn bất động.
Cứ như vậy mà bị Vệ Thiều Âm giày vò hơn nửa tháng một cách thê thảm, phần nhảy của các vũ công cuối cùng đã kết thúc.
Khi anh tuyên bố tất cả thực tập sinh có thể nghỉ ngơi mấy ngày, mọi người hoan hô vang trời. Đáng tiếc là, lúc trước bị hành hạ thê thảm, trong ngày nghỉ ngơi đầu tiên, ngay cả cậu thiếu niên nhảy hip hop thể lực hơn người như Lục Đào cũng chọn vùi trong phòng ngủ bù.
Hạ Lăng từng bị Bùi Tử Hành giam cầm hơn một năm, cô luôn có một loại ám ảnh kỳ lạđối với phòng ngủ. Bất cứ khi nào không cần ở lại trong phòng là cô cố gắng đi ra ngoài. Vì vậy, trong tiết trời thu sáng sủa và tươi đẹp này, cô chọn mặc một chiếc váy liền màu trắng gạo, khoác thêm một chiếc áo ngoài mỏng, chầm chậm đi bộ một mình dọc theo con đường mòn gần đó vào rừng.
Núi rừng âm u yên tĩnh, phong cảnh đẹp hiếm thấy ở nơi khác, thảo nào Vệ Thiều Âm chọn nơi này làm địa điểm quay ngoại cảnh.
Tuy nhiên, điều làm Hạ Lăng khá kinh ngạc là, Boss lớn của Thiên Nghệ, Lệ Lôi lại đồng ý cho anh tới đây lấy cảnh. Kiếp trước, côở cùng với Bùi Tử Hành đã lâu, cũng cóít nhiều hiểu biết đối với bản tính của những nhân vật lớn như bọn họ. Sơn trang tư nhân kiểu này, phần nhiều là dùng để nghỉ ngơi và chiêu đãi khách quý. Bình thường, chẳng những không mở cửa cho bên ngoài, mà chuyện quay phim chụp ảnh linh tinh càng làđiều cấm tuyệt đối.
Mà hiện giờ, Vệ Thiều Âm lại được cho phép.
Nên nói anh có bản lĩnh, hay là Boss Lệ của Thiên Nghệ cư xử khác người đây?
Có lẽđây là nguyên nhân Thiên Nghệ có thể phát triển lớn mạnh một cách nhanh chóng, tất cả mọi thứđều ưu tiên cho thu hình chăng?
Suy nghĩ suốt cảđường đi, cô vô tình đi sâu hơn vào trong rừng.
Không biết nhiệt độ không khíđã hạ xuống từ khi nào, hơi lạnh nhè nhẹ thấm vào người, những cây cao chót vót che khuất mặt trời, màu xanh và bóng râm đan xen, trong rừng yên tĩnh đến mức hơi khác thường.
Bước chân của Hạ Lăng chậm lại.
Nhìn xung quanh, đã không còn thấy được đường đi và nhà dân nữa. Gió nhẹ phất qua người mang theo từng cơn lạnh lẽo, một sự bất an lờ mờ dâng lên từđáy lòng. Cô lưỡng lự vài bước tại chỗ, rồi quyết định trở về theo tuyến đường trong trí nhớ.
Nhưng vào lúc này, có chất lỏng gìđó nhớp dính rơi xuống mặt.
Hạ Lăng sờ tay lên, là màu đỏ, lờ mờ cóđộấm và mùi máu tanh.
Trái tim nảy lên dữ dội không kiểm soát được, côđột ngột ngẩng đầu, thấy giữa những cành cây đan xen trên đỉnh đầu, có nửa cái xác máu chảy đầm đìa đang móc ởđó, cũng không biết bị con thú hoang nào gặm, đã mất một cái đùi, phần bụng cũng bị xé toạc ra một lỗ rất lớn, thủng ruột nát bụng, nội tạng lóc tóc chảy xuống, bôi đầy gương mặt nát bấy biến dạng.
Một con mắt của cái xác treo giữa không trung, còn hốc mắt trống rỗng lại đang đối diện với cô.
Cô mơ hồ nghe thấy mình hét lên sợ hãi, rồi chợt hoa mắt, có thứ gì xẹt nhanh qua từ giữa những cành lá bên trên. Trước khi cô kịp phản ứng, người đã bịđè nặng, trời đất quay cuồng.
Phần lưng đau đớn nóng rát làm cô nhận ra mình bịđẩy ngã ra đất, trên đỉnh đầu là tiếng thở dốc thô kệch nặng nề của dã thú, mỗi một khi hít vào thở ra, mùi máu tanh nồng đậm lại phả lên mặt cô. Hạ Lăng trừng to mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm gương mặt kia gần trong gang tấc kia…
Là báo đốm.
Một con báo đốm hung tàn, cả người tắm máu.
Lúc này nóđang dùng hai chân trước đè lên bả vai của Hạ Lăng, cả trọng lượng cơ thểđè lên cô như một ngọn núi, lưng hơi cong lên, đầu cúi, há mồm muốn cắn vào cổ họng của cô!
Trong nháy mắt đó, suy nghĩ duy nhất trong lòng Hạ Lăng là xong rồi, không ngờ mới sống lại chưa bao lâu đã bỏ mạng dưới tay một con báo đốm, cũng coi như là một cách chết lạ lùng. Cô rất không cam lòng, cuộc sống tự do vừa mới bắt đầu, sao có thể cứ như vậy mà chết?
Giãy giụa theo bản năng, cô chỉ cảm thấy bả vai đau nhức, nghĩ chắc là bị nó cào thương.
Có giãy nữa cũng vôích, Hạ Lăng trơ mắt nhìn cái mồm to như chậu máu của nó tới gần, nhắm mắt chờ chết.
Trong khoảnh khắc đó, có giọng của một người đàn ông cất lên: "Nhị Mao."
Tiếng nói đó không vang, nhưng đối với Hạ Lăng lại giống như tiếng trời. Động tác của con báo đốm đó khựng lại.
Hàm răng trắng ởn của nó lùi lại mấy phân khỏi cổ họng Hạ Lăng, tròng mắt màu hổ phách lạnh như băng đối diện với cô, cơ thể nặng nề vẫn đè lên người cô như cũ, chân trước bấu chặt lên vết thương của cô, đau đến mức khiến cô bật ra tiếng kêu.
Nó gầm nhẹ, lúc lắc cái đuôi mang vẻ uy hiếp.
Cả người Hạ Lăng cứng đờ, rốt cuộc không thốt ra được một chút âm thanh nào nữa.
Cách đó không xa, giọng của người đàn ông kia lại truyền đến, mang theo vài phần lười biếng: "Xin lỗi, hôm nay tâm trạng của Nhị Mao không tốt, cô lại xông vào địa bàn của nóđúng lúc này."
Hóa ra con báo này có người nuôi, tên là Nhị Mao?
Nó cúi đầu, tròng mắt màu hổ phách với sự vô cảm đặc trưng của dã thú nhìn chăm chú vào Hạ Lăng, dường nhưđang nhìn một con mồi đã chết. Khoảng cách quá gần, thậm chí Hạ Lăng có thể thấy rõ ràng vụn thịt người còn thừa dính bên mép nó.
Nhớ tới nửa cái xác treo trên cây kia, cô chỉ cảm thấy dạ dày mình nhộn nhạo.
Giọng của người đàn ông thong thả nói: "Cô là ai? Sao lại ởđây?"
Anh ta cũng không bảo Nhị Mao buông cô ra, con súc sinh kia vẫn cứđè trên người cô. Cách lớp áo ngoài hơi mỏng, Hạ Lăng có thể cảm nhận được thân hình khổng lồ của nó kề sát cô, còn có cái bụng phập phồng mỗi lần hít thở. Tiếng gầm gừ mơ hồ trong cổ họng nó vừa như uy hiếp lại nhưđang mất kiên nhẫn. Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần cô hơi kháng cự thôi, thứ chờđợi cô chính là ngày tận thếđáng sợ.
Nhưng cô không thốt nổi nên lời.
Nỗi kinh hoảng đã cướp mất khả năng ngôn ngữ của cô, miệng mấp máy nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Người đàn ông đợi một lát rồi khẽ bật cười: "Nhị Mao, mày dọa khách của chúng ta sợ rồi."
Anh ta ra lệnh nó buông cô ra, con súc sinh kia nghe lời lùi lại. Hạ Lăng cảm thấy trên người nhẹđi, côđã lấy lại được tự do.
Toàn thân dính đầy máu người, còn có vài mẩu thịt nát máu me. Mùi tanh tưởi và thối rữa ập vào mặt, cô xoay người bò dậy khỏi mặt đất. Cũng không biết là do sợ hay là bị mùi thối làm cho ghê tởm, cô vịn tay vào thân cây nôn khan một trận.
Trước khi ra ngoài không ăn thứ gì, lúc này nôn đến hết hơi cũng chỉ có nước chua.
Dạ dày quặn đau từng cơn, cô lấy tay đè lên bụng, cong lưng thở dốc một cách khó khăn.
Giọng nói của người đàn ông kia lại truyền đến: "Bình thường Nhị Mao không ăn thịt người, cô không cần phải sợđến vậy."
Bình thường? Không ăn thịt người?
Vậy cái cô nhìn thấy là gì hả?
Hạ Lăng cố gắng không nghĩđến cái xác đang đong đưa trên cành cây cách đó không xa, cố gắng làm dịu cảm xúc lại. Lúc này mới có thời gian quay đầu nhìn sang hướng mà giọng nói truyền đến.