Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 7 - Chương 7: Liều mạng so tài nhảy

Chapter 7 - Chương 7: Liều mạng so tài nhảy

"Có gì mà đặt cược, Diệp Tinh Lăng thua chắc rồi."

Trong mắt bọn họ, trình độ của cô và Lục Đào cách nhau quá xa, thậm chí muốn cược cũng không được.

Hạ Lăng vẫn mang vẻ mặt tự nhiên, làm xong vài động tác nóng người thì ra hiệu trọng tài có thể bắt đầu. Trọng tài là do đám thực tập sinh hóng chuyện đề cử. Thấy Hạ Lăng chuẩn bị xong, trọng tài liền hỏi Lục Đào, khi cậu ta xác nhận rằng cũng đã chuẩn bị xong thì hạ lệnh bắt đầu.

Nữ sinh nhảy Airflare trời sinh đã yếu thế. Nhưng khi Hạ Lăng chống tay, giãn người, bắt đầu xoay tròn, thì tất cả mọi người đều không tài nào dời mắt được. Đôi chân thẳng tắp của côđá thành vòng tròn duyên dáng giữa không trung, vừa nhanh, vừa gọn gàng linh hoạt, còn mang lại cảm giác thành thạo vàưu nhã. Có rất nhiều người tập Airflare, nhưng để nhảy khiến kiểu Airflare hip hop có phần thô lỗ này ra cảm giác ưu nhã thì quả thật vô cùng hiếm có. Không, phải nói là có một không hai!

Rất nhiều người không thể dời mắt khỏi Hạ Lăng.

"Trời ạ, đây thật sự là Airflare sao…" Một nữ sinh giật mình nói: "Đẹp quá, hoàn toàn không giống hip hop."

"Đúng thế!" Một nam sinh khác tiếp lời: "Vừa đẹp, vừa ngầu, nhảy quáđặc biệt."

Lúc này, Hạ Lăng cũng không chúýđến lời bàn tán của đám người xung quanh. Cô chỉ cảm thấy thế giới ngay trước mắt đang không ngừng xoay tròn, ánh sáng lung linh quen thuộc. Dù hướng nhảy chính của cô không phải hip hop, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ rằng cô không am hiểu thể loại này. Kiếp trước, trong một MV của cô cũng có phần Airflare. Lúc ấy, đạo diễn đã đề nghị cô dùng người đóng thế, nhưng Hạ Lăng kiên quyết tự quay. Vì MV kia, côđã khổ luyện một thời gian, sau đó còn cảm thấy hứng thú. Sau khi quay MV xong, cô cũng thường quay chơi, coi như là rèn luyện bình thường, tập cách phối hợp và tính dẻo dai của thân thể.

Lúc đó, Bùi Tử Hành còn nói cô là người được ông trời ưu ái. Người khác tập Airflare vài năm còn chưa thạo, cô chỉ tập chơi mà đã có thể quay đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Chỉ là…

Bùi Tử Hành có nghĩđến chuyện sau lưng anh ta, côđã phải đổ bao nhiêu mồ hôi thì mới cóđược nền tảng cơ bản vững chắc, suy một ra ba, thông hiểu lý thuyết nhảy như thế không?

Bên tai, tiếng đếm hoảng hốt của mọi người truyền đến.

Nhóm phía trước đếm số vòng của Lục Đào: "32, 33, 34…"

Nhóm phía sau làđếm của cô: "29, 30, 31…"

Cô và Lục Đào cùng nhảy một lúc, nhưng vận tốc nhảy của cô chậm hơn Lục Đào rất nhiều. Cũng chẳng còn cách nào, Lục Đào chuyên tập hip hop, điều cần chúý chính là nhanh nhẹn và ngầu. Còn đạo diễn MV cô quay năm đó lại yêu cầu những cảnh quay chậm với vẻ ma mị mê ly, càng chưa nói đến chuyện sau này cô chỉ luyện chơi, hướng cô phát triển là phong cách thể thao mềm dẻo.

Về phần vận tốc, cô thật sự chưa từng tập.

Lục Đào càng quay càng nhanh, cứ như không biết mệt: "… 46, 47, 48…"

Hạ Lăng thì vẫn chậm chạp như thế: "… 40, 41, 42…"

Nhưng trong mắt Lục Đào dần hiện lên vẻ kinh ngạc. Cậu ta dường như thật sự không ngờ ngoài mình ra, còn có người có thể kiên trì lâu như vậy. Khoảng cách cậu xoay người đổi tay, số lần nhìn về phía Hạ Lăng cũng càng lúc càng nhiều.

Hạ Lăng nắm chắc một nguyên tắc, cậu ta không dừng, cô cũng không dừng.

Cuối cùng, Lục Đào không chịu nổi trước. Đến khi đếm hết số 67 thì cậu vội vàng dừng lại. Không màng đến nước và khăn mà người xung quanh đưa đến, Lục Đào nhìn chằm chằm vào động tác của Hạ Lăng, mím chặt môi, vô cùng chăm chú.

Hạ Lăng vẫn xoay tròn, âm thanh đếm xung quanh cũng chưa ngừng: "59, 60, 61…"

"Trời ạ, Lục Đào đã ngừng rồi mà cô ta còn chưa ngừng…"

"Nhưng bây giờ cô ta còn chưa nhiều bằng Lục Đào."

"Tuy là như thế, nhưng cậu xem dáng vẻ của Diệp Tinh Lăng bây giờ đó, thế này thì sẽ vượt qua ngay thôi…"

"66, 67, 68… A, qua rồi! Vượt Lục Đào thật rồi!!"

Xung quanh ồn ào, người đếm giúp Hạ Lăng cũng ngày càng nhiều: "69, 70, 71…"

Dường như bọn họ cũng hưng phấn vì cô giỏi hơn Lục Đào. Dù sao thì không phải ngày nào cũng có chuyện lạ. Hạ Lăng đểý lắng nghe. Khi bọn họ đếm đến 75, cô quyết đoán dừng lại. Thắng Lục Đào là được rồi, không cần phải thắng quá nhiều.

Xung quanh vang lên những tiếng than tiếc nuối…

"Thật đáng tiếc, dừng rồi!"

"Suy cho cùng cũng đã nhảy lâu như vậy, lại là nữ sinh, thể lực không đủ cũng rất bình thường."

"Đúng vậy…"

Trong tiếng bàn tán ồn ào, chỉ có vẻ mặt Lục Đào rất khó coi: "Sao không nhảy nữa?"

Cô thản nhiên đáp: "Mệt."

Cậu ta nhìn chằm chằm vào cô, cứ như muốn kiểm tra xem lời cô nói là thật hay giả.

Cô chỉ cười nói với cậu ta: "Cậu thua rồi."

Dường như lúc này Lục Đào mới hoàn hồn, vẻ mặt hơi vặn vẹo. Cậu ta lập tức xanh mặt, đi đến quỳ xuống trước mặt cô.

"Diệp Tinh Lăng, xin lỗi." Cậu ta quỳ rất dứt khoát, rất có trách nhiệm.

Hạ Lăng chỉ muốn xem thái độ của cậu ta, để chứng minh cho tất cả mọi người biết cô không dễ chọc, đừng phiền đến cô mà thôi. Hôm nay, Lục Đào đã chịu thua, cô cũng không cóý gây khó dễ cho cậu ta, chỉ nói: "Đứng lên đi." Dứt lời, cô lập tức rời khỏi đó.

"Diệp Tinh Lăng!" Lục Đào đứng phía sau, gọi với theo cô.

Hạ Lăng dừng lại thì nghe cậu ta hỏi: "Cậu học Airflare ởđâu?"

Cô không nói gì, chỉđưa lưng về phía cậu ta, giơ tay lên vẫy tay, rồi tiếp tục đẩy đám người chắn lối, đi ra ngoài.

Chẳng biết Lạc Lạc đã chờở bên ngoài đám người hóng xem từ lúc nào. Thấy Hạ Lăng đi ra, côấy liền lao vào ôm thật chặt: "Sao Tinh Lăng cậu có thể đánh cuộc nguy hiểm như vậy với cậu ta, nhỡ thua thì làm thế nào? Sao cậu có thể tùy hứng như vậy!"

Lạc Lạc nói xong thì viền mắt cũng đỏ hoe, dáng vẻ như sắp khóc.

Nói trong lòng Hạ Lăng không hề xúc động thì không thể nào. Một người không thân không thích lại quan tâm cô chân thành như vậy… Nhưng cô không nhận nổi. Sự phản bội và tuyệt vọng ở kiếp trước, Hạ Lăng không muốn lại phải trải qua lần nữa. Đời này, kiếp này, cô không muốn có dính líu đến tình cảm của bất cứ ai, như vậy sẽ khiến cô không còn sợ hãi.

"Không cần phải khóc vì tớ." Côđẩy Lạc Lạc ra, quay người đi. "Chuyện của tớ không liên quan gìđến cậu."

Người sau lưng yên lặng một chút. Sau đó, Lạc Lạc ôm cô chặt hơn: "Sao có thể không liên quan tới tớ, chúng ta là bạn bè mà!"

"Bạn bè…" Hạ Lăng nhắm mắt lại: "Trong từđiển của tớ không có từ này."

Dáng người nhỏ nhắn kia cứng lại. Hạ Lăng do dự một chút, rồi vẫn giãy khỏi tay Lạc Lạc. Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, cô lại có cảm giác lưu luyến và hụt hẫng.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt thôi.

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên xung quanh. Với đám người hóng chuyện, vở kịch hôm nay quả không uổng phí. Đầu tiên là kết quả Hạ Lăng bất ngờ thắng Lục Đào, ngay sau đó là cô lại trở mặt với Lạc Lạc.

Rất nhiều người chỉ trỏ về phía Hạ Lăng, giọng điệu hưng phấn.

"Ban đầu cô ta thắng Lục Đào, tôi còn bắt đầu bội phục cô ta. Ai ngờ cô ta vừa nở mày nở mặt thì liền đối xử với người từng là bạn như vậy. Cô ta cũng không nghĩ xem, lúc trước cô ta sắp bịđá ra khỏi trung tâm huấn luyện, là ai luôn ở bên cạnh cổ vũ cô ta."

"Đúng đấy, đồ vôơn, qua cầu rút ván."

"Đúng vậy."

Trong tiếng bàn tán, Hạ Lăng đi ra cửa. Cô không nhịn được quay đầu lại. Bóng dáng nhỏ nhắn của Lạc Lạc vẫn đứng nguyên tại chỗ. Đám người kia hoặc vô tình, hoặc cốý cách xa cậu ấy, trông cô đơn bất lực đến thế.

Hạ Lăng dằn lòng, quay đầu đi.