Hạ Lăng nhìn anh ta, giật mình đứng tại chỗ, nở nụ một cười gượng gạo, hy vọng điều cuối cùng mà anh ta nhớđến sẽ là khuôn mặt tươi cười của cô.
Nhưng cô còn chưa nghĩ ra nên giải thích chuyện đi khỏi nhà như thế nào thì anh ta đã giáng cho cô một cú tát nảy lửa: "Hạ Lăng, tôi chưa bao giờ biết cô lại là người độc ác như vậy. Chuyện hạđộc giết người mà cô cũng làm được sao!"
Hạđộc giết người?
Cô không rõ anh ta đang nói gì, trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị, cô ngã xuống đất, chẳng biết trán đập vào đâu mà máu chảy xuống che mờ tầm mắt. Cô kinh ngạc nhìn anh ta, ý thức dần mờ mịt, bên tai vang những tiếng ong ong.
Bùi Tử Hành cúi người, túm lấy vạt áo mỏng của cô, "Dám giết Vương Tĩnh Uyển, lá gan của cô to thật. Bây giờ nhà họ Vương đến tận nhàđòi công bằng, cô có biết là mình đã rước phải phiền phức gì không?!"
Vương Tĩnh Uyển - vị hôn thê của anh ta chết rồi sao?
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô rồi biến mất. Cô cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn người đàn ông trước mặt này, nhưng máu tươi mơ hồ tầm mắt, không thể nhìn thấy rõ ràng. Khuôn mặt đau rát, có lẽđã sưng vù, khiến cô nói chuyện cũng không được rõ: "Tôi muốn…đi, để cho tôi... đi…."
Người phụ nữ kia có chết không chẳng liên quan gìđến cô. Cô chỉđểýđến việc Bùi Tử Hành đã ra tay với cô. Đây là lần đầu tiên anh ta đánh cô không chút thương tiếc, giống như cô là kẻ thù.
Hóa ra tình cảm của bọn họ lại bạc bẽo như vậy.
Vì một người phụ nữ không liên quan gì…À, cũng chẳng thế nói không có liên quan, vì cái gọi là liên hôn chính trị, môn đăng hộđối mà anh ta có thể vứt bỏ cả tình cảm hơn mười năm của bọn họ như bỏ chiếc giày rách.
Duyên phận, thực sựđã hết.
Hạ Lăng không giết vị hôn thê của anh ta, nhưng anh ta không tin.
Có người nói, người cuối cùng nhìn thấy Vương Tĩnh Uyển chính là cô. Sau khi cô tìm Vương Tĩnh Uyển nói chuyện không lâu thì cô ta được người phát hiện chết trên ghế sofa trong phòng riêng quán cà phê, bên cạnh có mảnh vỡ của chén đồ uống, trên đó có vân tay của Hạ Lăng.
Bùi Tử Hành nhốt cô lại.
Chuyện đó xảy ra, Hạ Lăng mãi không thể quên được. Một năm ngục tù giúp cô nhận rõđược sự thật rằng, Bùi Tử Hành, người từng dịu dàng hứa hẹn sẽ bảo vệ cô cảđời đã chết, thay vào đó là một tên cầm thú dữ tợn, ác ma tàn bạo…
Cơn gióđầu thu thổi đến, lạnh đến mức cô phải rùng mình.
Hạ Lăng thoát ra khỏi hồi ức, ôm chặt chiếc túi giấy trên ngực. Trong túi làđồ dùng cần thiết cho cảnh quay ngoài trời lần này, sức nặng giúp cô có cảm giác chân thật là mình còn sống. Dòng người tấp nập chen lấn trên đường khiến cô lảo đảo, nhưng đặt mình trong đó lại khiến cô có cảm giác an toàn lạ kỳ. Hơn một tháng trước, cô quả thực không dám tưởng tượng một ngày mình có thể thoát khỏi sự giam cầm của Bùi Tử Hành, khỏe mạnh đi trên đường như thế này.
Đã hơn một tháng kể từ khi cô chết đi sống lại.
Không phải cô cốýđếm ngày, mà là…
Hạ Lăng ngẩng đầu phát hiện mình đi tới một quảng trường của trung tâm thương mại, xung quanh ồn ào, những cô cậu thanh niên đi ngang qua côđều cầm hoa cúc trắng. Có người khóc nhỏ, có người đang nói gìđó với người bên cạnh, loáng thoáng nghe thấy mấy chữ"Hạ Lăng…", "Đáng tiếc…".
Trên quảng trường là giai điệu quen thuộc, là một ca khúc trữ tình côđã hát nhiều năm trước. Chính giữa màn ảnh lớn, một dòng chữđen trắng bắt mắt lặp đi lặp lại:
"Hồđiệp ngủ say - Tưởng niệm 49 ngày mất của ca sĩ Hạ Lăng."
Ký tên là Công ty Giải tríĐế Hoàng.
Trực tiếp từ hiện trường.
Tự mình đến xem buổi trực tiếp tưởng niệm cho mình là một chuyện rất quái đản. Hạ Lăng không ngờ, ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo lại có thể gặp chuyện này. Cô không khỏi cảm thấy hốt hoảng, muốn xoay người rời đi nhưng chân lại như mọc rễ chẳng thể nhúc nhích nổi, trong lòng như có một giọng nói đang kêu gào: "Không biết Bùi Tử Hành có xuất hiện hay không? Không biết, sau khi cô chết rồi, anh ta… cóổn không?"
Hạ Lăng, mày thật hết thuốc chữa.
Trong lòng lại vang lên giọng nói khinh bỉ chính mình. Anh ta đã hại mày như vậy mà mày còn nhớ anh ta mãi không quên?!
Người xung quanh va phải cô, giọng bất mãn càng lúc càng to hơn: "Này, cóđi không vậy, đang yên đang lành đứng giữa đường làm cái gì.""Nhường đường chút, đừng đứng giả chết ởđây."…
Cô bị bọn họđẩy đến đẩy đi, cho đến khi đụng phải một lồng ngực vững chãi.
"Diệp Tinh Lăng, cô không có mắt à?!" Là Lục Đào, cậu ta tức gận kéo côđến ven đường đứng. "Muốn đứng đờ ra thì tìm một chỗ không người màđứng, quanh đây đều là fan trung thành não tàn của Hạ Lăng, côđứng ở giữa đường, nhỡ gặp phải tai nạn giẫm đạp lên nhau gìđấy, chết biết tìm ai bồi thường."
Hạ Lăng: "…"
"Nhìn gì mà nhìn? Chẳng lẽ tôi nói sai à? Đừng bảo với tôi là cô cũng là fan não tàn trung thành của Hạ Lăng đấy nhé." Hai tay Lục Đào đút túi quần, gương mặt hiện vẻ mất kiên nhẫn, khi nói chuyện còn liên tục trừng mắt lại mấy người "fan não tàn trung thành của Hạ Lăng"đang trừng mình.
Hạ Lăng không còn gìđể nói.
Mãi rồi cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cậu tới đây làm gì?"
"Đi ra mua ít đồ, nếu như không phải sắp đi quay MV, mà chỉ có hôm nay là ngày nghỉ thì còn lâu tôi mới ra ngoài vào đúng lễ truy điệu của Hạ Lăng để chịu tội thế này." Lục Đào nói rồi vẫy tay với phía sau lưng cô: "Ởđây!"
Hạ Lăng quay lại, thấy hai cậu em của cậu ta đang ôm túi lớn túi nhỏ, khó khăn len lỏi trong đám người, thở hổn hển đi tới bên cạnh bọn họ.
"Ôi máơi, anh Lục, em nói cho anh nghe, rốt cuộc em cũng thấy được cái gì gọi là fan cuồng rồi. Đám người này như phát điên vậy, vây kín xung quanh, chật như nêm, còn có nhiều người đang hờ khóc thật nữa chứ… Anh nhìn bên kia, cả bên kia nữa…" Hai cậu em thảđồ trong tay xuống, một người nói liên tục, một người hưng phấn chỉ cho Lục Đào nhìn.
Mãi sau mới nhìn thấy Hạ Lăng đứng trước mặt Lục Đào.
"Ơ, đây chẳng phải là Diệp Tinh Lăng sao?" Hai người cùng kêu lên, vẻ mặt như gặp quỷ, "Anh Lục, sao anh lại ởđây với cô ta thế?" Khó trách sao bọn họ lại ngạc nhiên như vậy, hôm qua cô và Lục Đào còn như nước với lửa, chẳng những đấu nhảy, mà Lục Đào còn phải quỳ xuống trước mặt nhiều người trong trung tâm huấn luyện như vậy, thế mà hôm nay lại đứng nói chuyện hòa bình với nhau?
Thật ra Hạ Lăng cũng thấy kỳ lạ, đây là hành động không suy nghĩ của Lục Đào hay là không so đo hiềm khích lúc trước? Nếu nhưđổi thành người khác, hôm qua vừa quỳ xuống với cô, hôm nay nhìn thấy nhất định sẽ tránh đi, ai còn tốt bụng kéo côđến nơi an toàn như thế chứ?
Lục Đào nhìn tới, liếc mắt: "Nếu không gặp được tôi thì cô ta đã bị người ta giẫm chết rồi." Cậu ta nhìn cô, những chiếc vòng tay rung lên leng keng: "Diệp Tinh Lăng, hôm qua tôi có chơi có chịu, chuyện đó bỏ qua. Nhưng hôm nay tôi đã cứu mạng cô, cô nên báo đáp thế nào?"
"Cậu muốn báo đáp cái gì?" Rốt cuộc Hạ Lăng cũng hiểu ra, tên Lục Đào này chính là một đứa trẻ chưa lớn. Chẳng trách trước đó, cậu ta lại ấu trĩđổ mực lên bàn của cô, đây là chuyện mà người trưởng thành sẽ làm sao?
Lục Đào nghe cô hỏi vậy thì mắt sáng lên: "Hôm qua khi cô nhảy Airflare, tôi phát hiện có một chi tiết đá sườn khoảng không khác với Airflare, chính là chỗ cổ chân… Tôi chưa thấy bao giờ, sáng nay tôi đã thử vài lần nhưng không được biên độ như của cô. Cô học ởđâu, mau nói cho tôi biết!"