Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 8 - Chương 8: Những tổn thương khắc cốt ghi tâm

Chapter 8 - Chương 8: Những tổn thương khắc cốt ghi tâm

Hôm sau là ngày nghỉ. Lạc Lạc vốn đã hẹn Hạ Lăng dạo phố, nhưng do xung đột tối hôm trước, nên côấy không đến tìm cô. Hạ Lăng xem lịch trình, thấy hôm sau phải theo đoàn quay MV ngoại cảnh rồi, có rất nhiều vật dụng cá nhân cần chuẩn bị, còn phải mua những thứ thiếu, nên dù thế nào cũng phải ra ngoài một chuyến.

Côđi tìm Tổng giám đốc trung tâm huấn luyện làĐàm Anh để xin nghỉ. Theo quy định, thực tập sinh ra ngoài đều phải xin phép.

Đàm Anh thoáng nhìn cô, nở nụ cười công thức hóa: "Nghe nói hôm qua, cô và Lạc Lạc cãi nhau?"

Hạ Lăng khẽ nhíu mày: "Đây là chuyện riêng của tôi."

Đàm Anh mỉm cười, thấy Hạ Lăng lạnh mặt thì mới nhún vai đổi chủđề: "Tôi cũng nghe nói, hôm qua côđấu Airflare với Lục Đào, mà còn thắng cậu ta."

Tin tức của anh ta nhanh nhạy thật, Hạ Lăng nghĩ.

Cô không trả lời, yên lặng chờ anh ta lên tiếng.

Đàm Anh cũng im lặng, nhìn thẳng vào cô một lúc, rồi đột nhiên cười thành tiếng: "Diệp Tinh Lăng, sao trước kia tôi không phát hiện ra cô thú vị như vậy nhỉ? Đổi lại là người khác, thắng cao thủ như Lục Đào thìđã sớm mang chuyện này ra khoác lác bao nhiêu lần. Cô thì hay rồi, người khác hỏi tới còn tỏ ra mất kiên nhẫn."

Hạ Lăng điều chỉnh sắc mặt, cố gắng khiến bản thân trông thật kiên nhẫn. Dù sao thì người trước mặt cô cũng là Tổng giám đốc trung tâm huấn luyện. Sau này, cô có thể thuận lợi debut* được hay không, hơn nửa quyền quyết định nằm trong tay anh ta.

(*) Cóý nghĩa gần giống với từ ra mắt, nhưng debut dùng riêng để chỉ những người của công chúng, chỉ sự trình diễn, hoặc xuất hiện lần đầu tiên trước công chúng của những người làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật như ca sĩ, nhóm nhạc, diễn viên, người mẫu.

"Còn rất biết diễn nữa chứ."Đàm Anh lắc đầu nói thầm.

"Tổng giám đốc Đàm còn huyện gì không? Mấy ngày sắp tới phải đi quay ngoại cảnh, tôi có nhiều thứ chưa chuẩn bị, muộn nữa sẽ không kịp mất."Đàm Anh đã nói cô diễn thì cô không giả vờ nữa, chỉ thản nhiên nói.

"Có! Diệp Tinh Lăng, trước khi gia nhập trung tâm huấn luyện, côđã từng học hip hop chưa?"

Giờ cô mới hiểu được, thì ra là vì chuyện này. Nghĩ ngợi một chút, cô trả lời: "Tôi không chúý học hip hop. Hoặc nói đúng hơn là tôi chỉ học qua động tác quay airflare, nhưng vẫn theo cách luyện tập thể thao." Cô không lừa anh ta. Kiếp trước, cô thật sự coi việc tập quay airflare là tập thể thao bình thường.

"Thảo nào cơ thể cô dẻo dai như vậy."Đàm Anh nhìn cô với vẻ dò xét, như cóđiều suy nghĩ. "Chỉ là năm ngoái, lúc điền sở trường báo danh học sinh mới khi vào trung tâm huấn luyện, tại sao cô không nói?"

Hạ Lăng thầm trợn mắt. Hỏi vớ vẩn! Khi đó cô còn chưa sống lại.

Nhưng ngoài miệng cô lại lấp liếm bằng lý do khác: "Nếu lúc đó tôi điền sở trường đặc biệt này thì nhất định sẽ bị phân đến lớp hip hop, tôi không thích hip hop." Hạ Lăng vẫn không thích vũđạo vừa ồn ào vừa khoe khoang này, nó không phù hợp với thẩm mỹ của cô.

"Vậy thì thật đáng tiếc! Từ lúc nhóm Hắc Diệu Thạch giản tán, Thiên Nghệ chúng ta vẫn không có nhóm hip hop nào như vậy. Lục Đào là hạt giống tốt, tôi đang tìm người có thể phối hợp với cậu ấy. Đáng tiếc, người như vậy thật khó tìm."Đàm Anh nói.

"Tôi không có hứng thú." Hạ Lăng nói.

Đàm Anh nhíu mày: "Diệp Tinh Lăng, cô vào trung tâm huấn luyện cũng được một năm rồi, trước mắt còn ở trình độ phía dưới, cơ hội debut rất xa. Nếu như cùng lập nhóm với Lục Đào…"

"Tôi sẽ không lập nhóm với bất cứ ai." Hạ Lăng cắt lời anh ta. "Tôi sẽ debut bằng thực lực của mình."

Đàm Anh nhìn cô thật lâu, một lúc sau đột nhiên anh ta cười cười: "Tùy cô, tôi sẽ chờ xem."

Hạ Lăng ra khỏi trung tâm huấn luyện, ngẩng đầu lên, hít thở thật sâu bầu không khí mới mẻ.

Trên đường cái, ánh mặt trời mang theo cảm giác man mát khoan khoái đầu thu. Côđi dọc theo khu phố buôn bán hối hả, dựa vào trí nhớ kiếp trước để mua sắm đồ dùng khi đi quay ngoại cảnh: kem chống nắng, xịt dưỡng ẩm, nước khử trùng, khăn giấy.

Chẳng biết còn thiếu gì không.

Trước kia, những chuyện này đều có trợ lý làm giúp cô, lo lắng chu đáo mọi mặt. Nhưng nay chỉ còn lại mình cô, cái gì cũng phải tự làm. Trong giây lát, cô cảm thấy hơi hoảng hốt, đã bao nhiêu năm không có cảm giác này rồi? Dường như tất cả lại quay về lúc ban đầu. Kiếp trước, lúc vận mệnh bắt đầu, có một cô bé tên là Hạ Lăng ở trong trại trẻ mồ côi…

Đúng vậy, kiếp trước cô là trẻ mồ côi.

Theo những gì viện trưởng của trại trẻ mồ côi kể lại, trong một buổi sáng đầy sương, ông nghe thấy ngoài cửa có tiếng trẻ con khóc, bèn lần theo tiếng khóc đi tìm, thì tìm được hai đứa trẻ bên cạnh bụi hoa diên vĩđã tàn không nở. Khi đó cô ba tuổi, trong tay cầm một cành hoa héo, ra sức dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh bọc trong tã lót, đó chính là em gái cô, Hạ Vũ.

Lúc viện trưởng nhìn thấy bọn họ, trên mặt Hạ Vũ còn vương nước mắt, nhưng đôi môi bé xinh lại đang cười khanh khách, vươn tay tóm lấy cành hoa mà Hạ Lăng đưa cho.

Viện trưởng nói, từ bé côđã là một đứa trẻ hiểu chuyện, biết bảo vệ em gái, độc lập kiên cường.

Khi đó, Hạ Vũ rất yếu, bị bệnh tim bẩm sinh nặng, không thể chạy, không thể nhảy. Chỉ cần hơi nóng hoặc lạnh, con bé sẽ tái phát viêm phổi cấp tính, thậm chí suy tim. Để chăm sóc Hạ Vũ, Hạ Lăng đã bỏ qua rất nhiều cơ hội được nhận nuôi. Khi đó, cô nói với Viện trưởng rằng trừ phi có người bằng lòng nhận nuôi cả cô và Hạ Vũ, nếu không thì cô sẽ không đi.

Năm này qua năm khác, dù Hạ Lăng lớn lên rất xinh đẹp, còn tỏ ra vô cùng hiểu chuyện, nhưng đôi vợ chồng nào trông thấy Hạ Vũ vừa xấu vừa gầy vì bệnh tật thì cũng đều phải lắc đầu.

Mãi đến khi cô gặp Bùi Tử Hành.

Hạ Lăng từng cho rằng anh ta là chúa cứu thế của chị em cô.

Anh ta xuất hiện trước bụi hoa diên vĩ thoang thoảng mùi thơm. Ánh nắng mùa hè chiếu lên dáng vẻ cao lớn ấy, anh ta mỉm cười, vươn tay với cô: "Tiểu Lăng, theo tôi về nhà. Tôi sẽ khiến em trở thành nghệ sĩ nổi tiếng nhất trên toàn thế giới, cũng sẽ thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của em. Em gái em cũng sẽ tìm được nơi chữa trị tốt nhất."

"Tiểu Lăng, theo tôi về nhàđi."

Vì câu nói đó, côđãđánh cược tình yêu và hy vọng của cả một đời.

Từ năm mười hai tuổi, côđã bắt đầu đi theo Bùi Tử Hành. Anh ta là người giám hộ, người cha, người anh trai, thầy giáo, và… người yêu của cô. Cô những tưởng tình cảm đó sẽ là mãi mãi, nhưng rốt cuộc côđã quên, dù sao cô cũng không có xuất thân cao quý. Nhà họ Bùi là danh gia vọng tộc nhiều thế hệ. Thân là người thừa kế, đương nhiên anh ta cũng phải kết hôn với một người vợ môn đăng hộđối.

Thậm chí, anh ta còn không bàn bạc với cô, màđãđồng ý mối hôn sự do gia đình sắp xếp.

Hạ Lăng thấy tin Bùi Tử Hành đính hôn trên báo. Hôm đó, cô nhưđiên dại xông vào phòng làm việc của anh ta để chất vấn. Anh ta chỉ cau mày nhìn cô: "Đám cưới gia tộc mà thôi, tôi sẽ không vứt bỏ em. Tiểu Lăng, em trở nên ngang ngạnh như vậy từ bao giờ?"

Ha, thì ra là cô ngang ngạnh!

Cô quá yêu anh ta, yêu đến nỗi không thể nào tha thứđược chuyện có ai đó xen vào giữa bọn họ, cho dù chỉ là người vợ bằng mặt không bằng lòng. Huống chi, côđố kị với người vợ có thể nắm tay anh ta đi dưới ánh mắt trời, thản nhiên nhận lời chúc phúc của mọi người, còn cô chỉ có thể thu mình trong bóng tối, làm tình nhân bí mật của anh ta, mãi mãi không thể bước ra ngoài ánh sáng.

Côđiên loạn gây gổ với Bùi Tử Hành, khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh ta hết lần này đến lần khác, thậm chí còn đi tìm người phụ nữ kia đểđàm phán như một oán phụ. Người phụ nữ kia kiêu ngạo nhìn xuống: "Hạ Lăng, côđịnh làm gì? Cô chỉ là một con hát, một món đồ chơi thôi. Nếu như cô biết điều, sau khi bước chân vào nhà họ Bùi, tôi cũng có thể tha cho cô. Nếu không biết điều, côđừng quên sau này ai mới là phu nhân của ông chủĐế Hoàng."

Khoảnh khắc đó, Hạ Lăng mới biết bản thân nhỏ bé thế nào.

Thiên hậu giới ca sĩ thì sao? Có vô số fan thì sao? Trước những nhà giàu sang phú quý, cô cũng chỉ là một hạt bụi không đáng nhắc tới, một con kiến tiện tay có thể nghiền chết.

Cô mất hồn mất vía vềđến căn nhà mình cẩn thận chăm chút để sống với Bùi Tử Hành. Từ những món đồ lớn như vách ngăn cho đến những thứ nhỏ như bát đũa, tất cả, côđều bỏ tâm sức ra để chọn lựa. Cô chợt phát hiện, ngoại trừ trả tiền và phái người ra, Bùi Tử Hành chưa từng làm gì. Có lẽ cho tới bây giờ, người coi nơi này là nhà chỉ có Hạ Lăng cô. Đối với Bùi Tử Hành, đây cũng chỉ là hành cung và khách sạn.

Mệt mỏi ào đến như thủy triều.

Cô mệt mỏi, muốn từ bỏ. Đã không thể một đời một kiếp một đôi người, vậy thà rằng rời xa, dù là côđộc suốt quãng đời còn lại.

Cô nằm bò trên giường đôi khóc một mình, sau đóđứng dậy lau khô nước mắt, mở tủ quần áo, thu dọn hành lý. Trước khi đi, cô nhớ ra dạo này thời tiết đã trở lạnh, bèn quay lại lục tung tủ, tìm chiếc áo khoác nhung bằng lông sơn dương mà Bùi Tử Hành yêu thích nhất, treo lên cái giááo khắc hoa bắt mắt nhất phòng khách.

Sau đó, cô kéo theo vali hành lý cồng kềnh, lảo đảo đi ra trước cửa.

Anh ta mở cửa bước vào.