Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 4 - Chương 4: Chàng trai bí ẩn đeo Patek Philippe

Chapter 4 - Chương 4: Chàng trai bí ẩn đeo Patek Philippe

Trong khoảng thời gian này, Hạ Lăng "tiến bộ" trong âm thầm, kỹ năng nhảy tăng rất nhanh.

Lạc Lạc đã không còn phải lo lắng cho cô sẽ xếp hạng chót nữa, ngược lại còn có dã tâm, luôn luôn hy vọng cô sẽđược chọn.

Còn Hạ Lăng lại chẳng có chút hứng thú nào, vì cô không có thiện cảm với Thẩm Mạn Nhiêu. Dù kiếp trước cô hơi vênh váo ngang ngược, nhưng đâu đến lượt loại sao hạng hai như Thẩm Mạn Nhiên mắng mỏ? Nếu chuyện này mà bịđồn ra ngoài, chỉ cần tất cả fan của Hạ Lăng nhổ một bãi nước bọt thôi cũng có thể khiến Thẩm Mạn Nhiêu chết đuối. Thật chẳng hiểu rốt cuộc đầu óc cô ta bị làm sao nữa. Loại phụ nữ ngực to mà không có não thế này thì có thể quay được MV gì hay ho chứ? Dù Hạ Lăng cô có vừa đần độn lại xấu xí thì cũng không thèm quay ba cái MV não tàn này.

Trong đại sảnh, tốp năm tốp ba thực tập sinh đều đang hưng phấn bàn luận về lần tuyển chọn này.

Hạ Lăng tìm một nơi vắng vẻđứng một mình ởđó, có hơi mất kiên nhẫn. Bỗng, cô nghe thấy một giọng nói vui vẻ vọng đến từ xa: "Tinh Lăng, Tinh Lăng, hóa ra cậu ởđây, làm tớ tìm nãy giờ."

Một bóng người mặc đồ màu hồng lao tới như gió, bổ nhào vào người Hạ Lăng.

Mùi sữa tắm cúc vạn thọ quen thuộc xộc đến, không cần nhìn thì Hạ Lăng cũng biết là Lạc Lạc, đành thở dài rồi đẩy cô gái đang quấn lấy mình như bạch tuộc ra: "Lạc Lạc, cậu tìm tớ có chuyện gì không?"

Lạc Lạc huơ huơ tờ giấy được gấp kín trong tay: "Vừa nãy huấn luyện viên bảo bốc thăm, tớ bốc giúp cậu rồi này."

Nói rồi, côấy kín đáo đưa tờ giấy cho Hạ Lăng.

Hạ Lăng mở tờ giấy ra, thấy phía trên in một con sốđơn giản: 68.

"68 à, tiếc quá, chúng ta không cùng nhóm rồi." Lạc Lạc hơi thất vọng, thấy cô không hiểu thì nhiệt tình giải thích: "Lúc nãy huấn luyện viên mới thông báo là cuộc thi lần này sẽ tiến hành chia nhóm ngẫu nhiên. Tất cả 72 thí sinh sẽ bốc thăm chọn số, sáu người một nhóm, từ số một đến số sáu là nhóm thứ nhất, từ số bảy đến số mười hai là nhóm thứ hai… Cứ thế mà tính."

Nói rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của côấy lại ỉu xìu: "Tớ là số 57, chắc chắn không cùng nhóm với cậu rồi. Cậu nằm trong nhóm cuối cùng, không biết lúc đó Thẩm Mạn Nhiêu có cảm thấy mệt mỏi, rồi không xem kỹ phần thi của các cậu không."

Hạ Lăng thở phào. Thẩm Mạn Nhiêu không xem kỹ phần thi đó thì thật cảm ơn trời đất. Thêm nữa, lúc thi không cần phải gặp cô béồn ào này, đúng là… quá tốt rồi!

Cô bỗng thấy hơi cảm thông cho những người cùng tổ với Lạc Lạc, mỉm cười rồi xoa đầu côấy: "Không sao đâu, cậu cố lên."

Lạc Lạc ngẩng đầu lên như con thỏ nhỏ, gật mạnh, nhảy tại chỗ hai lần: "Tớ biết rồi!" Sau đó lại nói thêm: "Cậu cũng vậy nhé Tinh Lăng! Nhất định phải được Thẩm Mạn Nhiêu chọn đấy!"

Sắc mặt Hạ Lăng lại sa sầm xuống.

Trong sự chờđợi của mọi người, cuối cùng Thẩm Mạn Nhiêu cũng khoan thai đi tới. Cuộc thi bắt đầu.

Từng nhóm thực tập sinh căng thẳng bước vào phòng thi, rồi lại thấp thỏm đi ra, cẩn thận hỏi dò xem người khác thi thế nào, lúc được hỏi ngược lại thì cố tỏ ra lo lắng: "Thi không được tốt, chắc không được chọn rồi…" Thế nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự mong chờ khó nén.

Lạc Lạc bị bầu không khí này lây nhiễm, rất hồi hộp, run rẩy nắm lấy tay Hạ Lăng.

Mặc dù côấy đã từng nói rằng trình độ mình yếu kém, không trông mong gì vào việc sẽđược Thẩm Mạn Nhiêu chọn, nhưng chỉ cần là thực tập sinh trong trung tâm huấn luyện này thì có ai mà không mong chờđược tham gia quay MV một lần chứ?

À, ngoại trừ Hạ Lăng.

Ban đầu Hạ Lăng không muốn quan tâm đến côấy. Thế nhưng, cô béđáng yêu với lực tay không yếu chút nào đang nắm chặt đến nỗi khiến cổ tay Hạ Lăng đau buốt. Cuối cùng, không nhịn được, Hạ Lăng đành nói với côấy: "Thả lỏng đi, tớ dạy cậu vài cách điều chỉnh nhịp thở."

Sống trong giới giải trí kiểu gì cũng có lúc gặp phải trạng thái cảm xúc bất ổn. Mỗi nghệ sĩđều luôn có phương pháp điều chỉnh tâm trạng của riêng mình. Kiếp trước, Hạ Lăng cũng tìm được mấy cách có hiệu quả nhanh chóng, trong đó cách phổ biến, đơn giản nhất chính làđiều chỉnh nhịp thở.

Lạc Lạc tiếp thu rất nhanh, không cần cô nói đến lần thứ hai đã nắm được.

Thử một lát, quả nhiên côấy không còn hồi hộp như trước nữa, không khỏi ngẩng đầu cười nói: "Tinh Lăng, cậu thật tốt."

Hạ Lăng chẳng ừ hứ gì, rút cổ tay đau đớn của mình ra khỏi tay côấy.

Từng nhóm thí sinh lần lượt đi vào, chẳng mấy chốc đãđến phiên Lạc Lạc.

Lạc Lạc ghi nhớ phương pháp điều chỉnh nhịp thở mà Hạ Lăng đã dạy cho, thoải mái đứng trước phòng thi. So với những người bạn cùng nhóm hồi hộp đến nỗi không biết để tay chân ởđâu thì phong cách của côấy có phần tự tin hơn.

Quả nhiên là một cô bé có tiềm năng.

Hạ Lăng đưa mắt nhìn theo cô nàng đi vào, rồi tựa vào tường nhắm mắt lại dưỡng thần. Không biết qua bao lâu, cô lại cảm thấy trên người hơi nặng, có một vật thể không xác định bổ nhào đến, mở mắt ra nhìn thì quả nhiên là Lạc Lạc.

"Thi xong rồi hả?" Cô hỏi.

"Ừm!" Lạc Lạc tràn đầy năng lượng: "Tinh Lăng, tớ cảm thấy lần này tớ thể hiện không tệ, đều nhờ cậu dạy tớ cách điều chỉnh nhịp thởđó. Tớ kể cậu nghe, cậu không thấy dáng vẻ cứng ngắc của mấy người kia đâu. Trông thấy Thẩm Mạn Nhiêu quả thực là không biết nhảy sao luôn ấy, hoàn toàn không phát huy được trình độ bình thường. Ban đầu tớ cũng vậy, may mà có sự giúp đỡ của cậu."

Nói rồi, côấy còn cọ cọ vào cổ Hạ Lăng hai lần để thể hiện sự thân mật.

Hạ Lăng quả thực đau đầu, cô nhóc này cầm tinh con chóà…

Giọng của huấn luyện viên đã cứu cô một mạng: "Số 67, Chu Vũ; số 68, Diệp Tinh Lăng…"

"Tớ phải vào rồi." Cô nhưđược đại xá, mau chóng đẩy Lạc Lạc ra, đi vào phòng thi như chạy trốn.

"Tinh Lăng, tớ chờ cậu." Lạc Lạc vui vẻ vẫy tay với cô. "Nhất định phải cố lên nhé."

Cô cố gắng phớt lờ tiếng cổ vũ của Lạc Lạc, xếp hàng với nhóm năm người trước phòng thi. Nhóm này ai cũng có vóc dáng cân đối, dung nhan xinh đẹp, nhưng rõ ràng có người đang nén hồi hộp, có người tỏ ra bình tĩnh, có người lại thờơ, tỏ thái độ khinh thường thiên hạ. Mọi người quan sát lẫn nhau, nhưđang đánh giá mức độ tính uy hiếp và sức cạnh tranh của mỗi người.

Thấy Hạ Lăng đi đến, bọn họđều tỏ vẻ khinh thường. Ai mà không biết cô chứ? "Diệp Tinh Lăng" lơ ngơ một năm ở trung tâm huấn luyện, mọi người đều biết cô vô dụng cỡ nào. Dù gần đây có tiến bộ thìđã sao? Trong mắt bọn họ rõ ràng viết năm chữ: "Không đỡ nổi một đòn".

Nếu vẫn là kiếp trước thì Hạ Lăng đã sớm cho bọn họ nhận lấy nhục nhã, nhưng hôm nay cô không muốn được chọn trong MV của Thẩm Mạn Nhiêu, lại không muốn hiếu thắng, cho nên sẽ không tức giận vì bị bọn họ khinh thường, mà chỉ xem như không khí.

Bọn họ quan sát cô một lúc, cảm thấy vô nghĩa, liền dời mắt đi.

Cửa phòng thi từ từ mở ra, Hạ Lăng theo nhóm người đi vào.

Không gian rộng rãi sáng sủa, cuối phòng là một cái bàn dài bằng gỗ dày.

Cô vừa nhìn đã nhận ra Thẩm Mạn Nhiêu. Cô ta vẫn trang điểm đậm như trước đây, mặc một bộđồ màu đỏđậm, cổáo xẻ sâu để lộ cả khe ngực, nửa cốý nửa vô tình dựa vào người đàn ông bên cạnh, lại nhưđang kiêng dè gìđó, cũng không dám quáđáng.

Về phần các thí sinh vừa vào, thậm chí cô ta còn chẳng thèm liếc nhìn.

Hạ Lăng hơi bất ngờ khi thấy người ngồi ở vị trí chính giữa bàn giám khảo không phải Thẩm Mạn Nhiêu mà là một người đàn ông cô chưa từng gặp bao giờ. Anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, kính mắt gọng vàng, từ trên xuống dưới không có bất kỳ một món trang sức thừa thãi nào, chỉ trừ chiếc đồng hồ trên cổ tay: đó là chiếc Patek Philippe phiên bản kỷ niệm hiếm gặp.

Anh ta vô cùng nổi bật, có một khí chất sạch sẽđến lạnh thấu xương.

Hạ Lăng đảo mắt đánh giá anh ta một lượt rồi âm thầm dời mắt. Thẩm Mạn Nhiêu vẫn đang niềm nở với anh ta một cách vô tri vô giác: "Tối nay có thời gian đi ăn không? Tôi biết một nhà hàng Pháp khá ngon…"

Người đó làm như không nghe cô ta nói gì, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh. Hạ Lăng biết người đàn ông đó, anh ta là Giám đốc của trung tâm huấn luyện, Đàm Anh.

Đó là vị tai to mặt lớn nào mà khiến Đàm Anh đích thân đón tiếp?