Cơ thể Hoắc Miên run lên. Cô quay đầu, liền thấy bạn trai Ninh Trí Viễn đang đứng ở cách đó không xa.
Chắc là Ninh Trí Viễn vừa tan ca tối, trong tay anh ta cầm ngô nướng và coca ướp lạnh mà Hoắc Miên thích nhất.
Lúc này Hoắc Miên mới hoàn toàn tỉnh táo lại, đẩy Tần Sở ra, sau đó lập tức giải thích: "Trí Viễn, chúng em… không phải như anh nghĩ đâu, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, hãy nghe em nói, được không?"
"Được, anh nghe em nói, em nói đi." Ninh Trí Viễn cực kỳ bình tĩnh. Anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Miên, sau đó nhìn Tần Sở sau lưng Hoắc Miên bằng vẻ mặt đầy thù địch. Anh ta hiểu rõ con người của Hoắc Miên, cô không phải là loại phụ nữ ngoại tình sau lưng anh ta. Bình thường, ngay cả Wechat mà cô cũng ít dùng, mỗi ngày chỉ có làm việc và về nhà, rất đàng hoàng. Bây giờ xảy ra chuyện này, anh ta tin là có nguyên nhân.
Lúc Hoắc Miên còn chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào với Ninh Trí Viễn thì Tần Sở bỗng nhiên nói: "Hoắc Miên… là của tôi."
Nghe Tần Sở nói những lời này, Hoắc Miên cảm thấy mình như sắp phát điên…
Cảnh tượng máu chó như vậy lại xảy ra với cô… Hoắc Miên đột nhiên cảm thấy ông trời đang đùa giỡn ác ý với cô.
Giờ phút này, sau khi nghe xong câu đó, trong mắt Ninh Trí Viễn không còn dịu dàng giống trước, thay vào đó là sự lạnh lẽo…
"Tần Sở, anh nói bậy bạ gì đó?" Cuối cùng Hoắc Miên cũng nổi giận.
"Tiểu Miên, em nói cho anh biết trước, anh ta là ai?" Ninh Trí Viễn chỉ vào Tần Sở, vẻ mặt u ám hỏi.
"Trí Viễn, anh hãy nghe em nói, thật ra anh ta chỉ là… bạn học cấp ba của em." Lúc nói câu này, rõ ràng Hoắc Miên không có đủ tự tin. Có điều, đây không được tính là nói dối, Tần Sở đúng là bạn học cùng lớp ba năm cấp ba của cô.
"Hoắc Miên, quan hệ của chúng ta chỉ là bạn thôi sao? Sao em không nói cho anh ta biết lúc nãy chúng ta hôn nhau trong toilet?" Tần Sở nói một cách đầy ác ý, khóe môi mang theo ý cười khoe khoang không gì sánh được.
Nghe những lời này, Ninh Trí Viễn bắt đầu khó chịu, khuôn mặt sa sầm xuống…
"Em không…" Hoắc Miên cố gắng giải thích sự thật bị Tần Sở bẻ cong.
"Hoắc Miên, đừng nói dối, em không nói dối được. Em xem, môi của em còn mang theo mùi vị của anh." Tần Sở dùng ngón trỏ miết cánh môi của Hoắc Miên, động tác vô cùng thân thiết và khiêu khích.
Sau đó, Tần Sở nhìn Ninh Trí Viễn, hỏi: "Anh và Hoắc Miên quen nhau, chẳng lẽ cô ấy không nói cho anh biết quá khứ của cô ấy sao?"
Quá khứ? Ninh Trí Viễn hơi ngẩn ra, đúng là anh chưa từng nghe Hoắc Miên nhắc đến quá khứ của cô. Ngoại trừ qua lại khá thân thiết với Chu Linh Linh thì hình như cô không tham gia bất cứ cuộc họp lớp nào, mà anh ta cũng chưa từng hỏi cô.
"Sao vậy? Không biết sao? Cô ấy chưa từng nói bảy năm trước cô ấy từng yêu một người đàn ông rất sâu sắc sao? Người đó… là tôi!" Tần Sở gằn từng chữ. Vết thương vốn đã khép lại của Hoắc Miên từ từ vỡ ra, đau đến mức không muốn sống nữa.
"Hoắc Miên, anh hỏi em, anh ta nói thật sao?" Giờ phút này, giọng điệu của Ninh Trí Viễn đã lạnh đến mức không có chút độ ấm.