"Không phải, Trí Viễn, anh nghe em giải thích, chuyện này không phải như anh nghĩ đâu." Hoắc Miên là một cô gái rất bình tĩnh. Nhưng cứ đụng tới chuyện bảy năm trước là cô sẽ luống cuống, thậm chí còn bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Hoắc Miên, từ trước đến nay em không nói dối, sao bây giờ em lại lừa anh ta? Em nên nói cho anh ta biết tất cả chuyện trước đây của chúng ta." Tần Sở gây chuyện.
"Hoắc Miên, anh hỏi em, anh ta là bạn trai cũ của em, đúng không? Anh ta có chạm vào em không? Có hôn em không, hả?" Ninh Trí Viễn đi lên từng bước, càng ngày càng tới gần Hoắc Miên.
Quen nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên Hoắc Miên thấy mặt này của Ninh Trí Viễn, ánh mắt của anh ta như muốn ăn thịt người.
Thời gian Ninh Trí Viễn và Hoắc Miên bên nhau không tính là ngắn, nhưng bọn họ cùng lắm chỉ nắm tay hoặc hôn nhau, còn chưa đến bước cuối cùng. Có lẽ vì Hoắc Miên vốn là một cô gái truyền thống, Ninh Trí Viễn lại muốn kết hôn với cô nên luôn nhịn. Bây giờ, nghe nữ thần trong lòng mình bị người khác làm bẩn, sao anh ta có thể chịu đựng được?
Một ngọn lửa không tên bùng lên, Ninh Trí Viễn tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.
Hoắc Miên không muốn lừa Ninh Trí Viễn. Vừa rồi cô bị cưỡng hôn, nếu lúc này cô nói thật, thì chẳng phải sẽ khiến anh hiểu lầm sâu hơn?
Lúc cô đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào để Ninh Trí Viễn dễ dàng chấp nhận thì giọng nói của ác ma Tần Sở lại vang lên.
"Nhìn dáng vẻ này của anh, chẳng lẽ anh không biết bảy năm trước chúng tôi đã lên giường rồi sao?"
"Ầm" một tiếng, những lời này của Tần Sở đã đập tan chút lý trí cuối cùng của Hoắc Miên…
Cô không bao giờ ngờ rằng Tần Sở có thể nói ra chuyện bảy năm trước một cách thản nhiên như vậy. Hơn nữa vẻ mặt của anh còn tùy tiện như thế nữa. Không phải vậy, điều này không giống tính cách của Tần Sở. Chẳng lẽ thời gian bảy năm đã biến anh thành một người khác rồi sao?
"Tần Sở, sao anh lại trở nên đê tiện…" Hoắc Miên đã bị chấn động đến mức không nói đầy đủ được một câu.
"Thằng khốn kiếp này, mày nói cái gì?" Ninh Trí Viễn vứt coca và ngô nướng xuống, hung hãn túm cổ áo Tần Sở, trợn đôi mắt vằn tia máu hỏi.
Tần Sở hơi nhếch mép, vừa liếc Hoắc Miên đứng cạnh vừa nói: "Xem ra các người còn chưa phát triển đến bước đó, Hoắc Miên cũng không yêu anh như vậy."
"Khốn kiếp, mày nói cái gì? Tao đánh chết mày!" Ninh Trí Viễn đấm một cú vào mặt Tần Sở.
Tần Sở nhanh nhẹn né tránh, Ninh Trí Viễn lại nhào tới đấm thêm phát nữa, tốc độ cú đấm này quá nhanh, Tần Sở không kịp nhìn rõ nên hứng trọn cúđấm.
Tần Sở lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, sau đó dùng ngón tay lau máu bên khóe môi, lạnh lùng nói: "Nể mặt mấy năm nay anh giúp tôi chăm sóc Hoắc Miên, tôi nhận cú đấm này, có điều anh không còn cơ hội nữa đâu."
"Được, đánh trả đi, lại đây, đồ khốn kiếp. Mày dựa vào cái gì mà làm như vậy với Tiểu Miên? Dù mày là bạn trai cũ thì sao? Quá khứ là quá khứ, mày quay lại tìm cô ấy làm gì?" Giờ phút này, Ninh Trí Viễn đã giận điên lên. Anh ta thừa nhận, lúc nghe Tần Sở nói bảy năm trước Hoắc Miên đã lên giường với Tần Sở, anh ta gần như sụp đổ đến nơi.
Bảy năm trước Hoắc Miên bao nhiêu tuổi? Chỉ có mười tám tuổi, khi đó cô còn là học sinh cấp ba…
Không có một người đàn ông nào chấp nhận sự thách thức của một tên tình địch mạnh mẽ như vậy, Ninh Trí Viễn cũng không ngoại lệ…
Mặc dù Tần Sở đã cảnh cáo, nhưng Ninh Trí Viễn lại không nghe, nhào tới như nổi điên.
Lần này, Tần Sở không tránh né nữa, mà đánh phủ đầu Ninh Trí Viễn một cú, cú đấm này đủ để anh ta ngã xuống…