"Ba chỉ cần nói thẳng cho con biết có hay không làđược rồi, con chỉ cần đáp án."
Lúc nói câu này, vẻ mặt Tần Sở lạnh lùng một cách đáng sợ…
"A Sở, năm xưa ba mẹ chỉ muốn tốt cho con, chuyện cũng qua lâu rồi, con…" Bà Tần còn chưa nói xong, Tần Sở đã đứng bật dậy.
"Quả nhiên là như vậy."
Từ giọng điệu của mẹ, anh đã nghe được câu trả lời mình muốn, cũng là câu trả lời nằm trong dự đoán. Nói xong câu đó, Tần Sở đi lên phòng ngủ ở lầu hai.
"A Sở, ăn cơm rồi hãy đi nghỉ ngơi." Bà Tần xót con trai, nhìn theo bóng lưng của anh, còn không quên dặn dò.
Không có bất cứ một câu đáp lại nào, chỉ có một bóng lưng vô cùng lạnh lùng…
"Dụ Dân… A Sở… Có phải A Sở còn chưa quên được con bé chết tiệt kia không? Đã nhiều năm qua rồi, khó lắm con trai mới về nước, chỉ mong đừng xảy ra chuyện rắc rối gì nữa." Thấy thái độ của con trai như vậy, trong lòng bà Tần hơi sợ hãi.
Bảy năm rồi, khó lắm con trai mới về nước, bà thật sự không mong con trai sẽ làm căng lên vì một người phụ nữ giống như trước đây.
"Không cần phải can thiệp vào chuyện của nó, nó là người lớn rồi, tự có năng lực phán đoán." Tần Dụ Dân cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm trong bực tức.
Tần Sở về đến phòng, cầm điện thoại gọi cho một số lạ…
"Giúp tôi điều tra một việc, càng nhanh càng tốt." Dứt lời, Tần Sở quyết đoán cúp máy.
Sau đó, anh từ từ mở khóa ngăn kéo, lấy một tấm ảnh ố vàng ra.
Trong tấm ảnh, cô gái thắt bím đuôi ngựa, thanh thoát xinh đẹp, lúc cười lên để lộ ra hai lúm đồng tiền, ngọt ngào động lòng người.
Mặc dù cô mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của cô.
"Tiểu Miên, anh rất nhớ em."
Tiếng nói khàn khàn, giọng điệu ma mị…
Kýức xuôi theo bức ảnh về tới bảy năm trước…
Trời xanh, mây trắng, sân vận động, còn có… cô gái anh yêu.
Sáng sớm hôm sau.
Hoắc Miên dậy thật sớm, ngồi xe buýt đến bệnh viện đi làm. Sau khi làm xong việc của mình, cô cầm hộp canh xương hầm lúc sáng, đi tìm Ninh Trí Viễn, muốn giải thích rõ chuyện hôm qua với anh ta.
Phòng khám khoa ngoại thần kinh.
Lúc Hoắc Miên đi vào, liền thấy y tá Hà Mạn đang cẩn thận băng bó vết thương trên trán cho Ninh Trí Viễn.
"Trời ạ, bác sĩ Ninh, sao anh lại không cẩn thận như vậy?" Giọng điệu nữ y tá ỏn à ỏn ẻn, khiến người ta rất khó chịu.
"Trí Viễn." Hoắc Miên đứng ở cửa gọi.
Hai người trong phòng cùng quay đầu lại. Khoảnh khắc thấy Hoắc Miên, khuôn mặt Ninh Trí Viễn không chút cảm xúc, không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì.
"Hoắc Miên, cô đến rồi, hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài trước."
"Đừng đi, cứ băng bó tiếp hộ tôi." Ninh Trí Viễn bỗng nhiên kéo Hà Mạn lại.
"Bác sĩ Ninh, à…để bạn gái anh giúp anh băng bó đi." Hà Mạn cười lúng túng.
Hoắc Miên vừa muốn nói gì đó, lại nghe Ninh Trí Viễn gằn từng chữ: "Cô ta không còn là bạn gái của tôi nữa."
"Anh nói cái gì?" Hoắc Miên nhíu mày.
"Tôi nói chúng ta đã chia tay vào hôm qua, cô không còn là bạn gái của tôi. Tôi không xứng với người bạn gái cao quý như cô, cô đi tìm bạn trai cũ giàu có của cô đi. Anh ta có nhà đẹp xe sang, còn tôi chỉ là một bác sĩ nghèo, đi theo tôi uất ức cho cô quá." Ninh Trí Viễn nói nghe chua chát.
"Trí Viễn, hôm nay em đến đây để giải thích với anh chuyện hôm qua." Hoắc Miên thở hắt ra, vẻ mặt lạnh nhạt nói.