"Không sao, lát nữa anh giúp em chải tóc, hôn anh trước đã."
Hoắc Miên nghe ra giọng của Hà Mạn và Ninh Trí Viễn.
Khó trách anh ta sốt ruột chuyển ra ngoài, thì ra là vậy…
Cô nhếch môi cười ha ha, buông tay chuẩn bị gõ cửa, xoay người đi.
"Ơ, Hoắc Miên, sao đãđến rồi mà không vào trong?" Một bác sĩ khoa mắt khác vừa lúc gặp Hoắc Miên ở cửa.
"Không cần, tôi còn có việc."
Lúc này, hai người bên trong đã nghe rõ ràng, Hà Mạn lập tức bật dậy từ trong lòng Ninh Trí Viễn, sửa sang lại cổáo và tóc.
Bác sĩ Chu của khoa mắt đi vào, nhìn Hà Mạn, sau đó nói với Ninh Trí Viễn: "Tôi vừa thấy vị hôn thê của cậu."
"Ồ, phải không?" Ninh Trí Viễn trả lời một cách thờơ.
"Hai người… không sao chứ? Không phải muốn kết hôn rồi sao?"
"Không kết hôn nữa."
"Không phải chứ?" Bác sĩ Chu bất ngờ.
"Loại phụ nữđóà, không cần cũng được." Nói xong, Ninh Trí Viễn đứng dậy gài nút áo blouse, sau đóđi ra ngoài.
Hà Mạn dè dặt theo sau.
Bác sĩ Chu bất đắc dĩ lắc đầu, người tuổi trẻ bây giờ coi tình cảm là tròđùa, chẳng biết thói đời gì nữa.
"Bác sĩ Ninh, anh và Hoắc Miên… thật sự chia tay?"
"Em nói xem?"
"Thật tốt, tốt quá rồi, miễn cho em bị người ta nói là kẻ thứ ba. Khi nào anh công khai quan hệ của chúng ta cho người trong bệnh viện biết?" Hà Mạn nũng nịu oán giận.
Ninh Trí Viễn thờơ nhìn Hà Mạn: "Vội cái gì, tình yêu bí mật không kích thích hơn sao?"
"Ối, anh xấu lắm, thật là…" Hà Mạn cấu nhẹ tay Ninh Trí Viễn, ỏn ẻn nói.
Hà Mạn là y tá khoa mắt, đã yêu thích Ninh Trí Viễn từ lâu, bởi vì dáng dấp của anh ta không tệ, lại còn thông minh nữa.
Bác sĩ phẫu thuật khoa mắt cũng tốt, mặc dù bây giờ anh ta chỉ là bác sĩ thực tập, nhưng không bao lâu nữa sẽ chuyển chính thức, đến lúc đóđịa vị sẽ cao hơn.
Trước đó cô ta vẫn tìm cơ hội tiếp cận Ninh Trí Viễn, nhưng lúc đó trong mắt anh ta chỉ có Hoắc Miên.
Cô ta ghen tịđến phát điên. Cô ta tận mắt nhìn thấy Ninh Trí Viễn mua thức ăn khuya cho Hoắc Miên, chỉ cần Hoắc Miên thích ăn, dù anh ta có tan làm ca đêm, cũng không cần ngủ màđi mua cho Hoắc Miên ăn.
Chờ mãi mới có cơ hội, sao cô ta có thể buông tay chứ?
Trong phòng thay đồ y tá.
Hoắc Miên đang ngồi nghỉ, cầm cốc nước, hơi thất thần.
Lúc Hà Mạn đi vào, phát hiện có một mình Hoắc Miên ngồi ởđó, trong lòng nổi lên sựđắc ý.
"Chị Hoắc Miên."
"Chuyện gì?" Hoắc Miên nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên.
"Chị Hoắc Miên, em và bác sĩ Ninh…"
"Tôi đã biết rồi. Thế nào? Muốn tôi nói chúc mừng sao?" Hoắc Miên cười nhạt.
Hà Mạn hơi ngẩn ra, một Hoắc Miên thế này không phải là một Hoắc Miên dịu dàng mà cô ta thường thấy.
"Em không cóýđó, em chỉ muốn nói là em không sai, dù không có em thì bác sĩ Ninh cũng sẽ không quen chị nữa. Anh ấy nói với em, anh ấy vô cùng đểý chuyện vợ tương lai của mình không còn trinh."
"Phải không? Nghe giọng điệu này của cô, côđã ngủ với anh ta rồi, nếu không… sao lại chạy tới giảng đạo lý với tôi." Hoắc Miên không nhìn thẳng Hà Mạn, cầm cốc nước uống một ngụm.
Hà Mạn không cam lòng, cốý nói khích: "Đương nhiên rồi, em sạch sẽ, bác sĩ Ninh nói sẽ kết hôn với em."
"Vậy thì thế nào?" Hoắc Miên đứng dậy, lạnh lùng chất vất Hà Mạn.
"Không thế nào cả. Em chỉ muốn nói em đã thắng trận chiến này, không phải sao? Sau này xin chịđừng bám lấy bác sĩ Ninh nữa. Dù sao hai người đã chia tay, mặt dày bám theo không phải là chuyện một người phụ nữ lý trí nên làm." Hà Mạn cảnh cáo.
Hoắc Miên cười ngọt ngào.
Nụ cười này làm cho Hà Mạn hơi sợ hãi.
"Chị cười cái gì?"
"Mẹ tôi nói cho tôi biết, nên tặng món đồ chơi mình không thích cho người bạn nhỏ không may mắn bằng mình, bởi vì bọn họ rất đáng thương."
"Chị…" Hà Mạn không nói hết được một câu. Cô ta chưa từng nghĩ tới nữ y tá có vẻ dịu dàng nhất trong bệnh viện lại có một mặt đen tối thế này.
"Xin lỗi, nhường đường một chút, tôi còn phải đi làm." Hoắc Miên khoát tay, bình tĩnh ra khỏi phòng thay đồ.
Thật ra, Ninh Trí Viễn và cô chia tay, cô không cảm thấy khó chịu. Chẳng qua là mấy năm nay anh ta đối xử với cô không tệ, cho nên cô muốn thử cứu vãn. Bây giờđãđến nước này rồi, đương nhiên cô sẽ không níu kéo nữa. Không lẽ còn mặt dày đeo bám? Đây không phải là phong cách của cô.
Phòng phẫu thuật khoa sản.
"Hoắc Miên." Hoắc Miên vừa định đi vào đỡđẻ thì bị y tá trưởng gọi lại.
"Y tá trưởng, chị tìm em?" Hoắc Miên quay đầu lại.
"Viện trưởng gọi em đến phòng làm việc của ông ta." Y tá trưởng nói rõ từng chữ.
"Viện trưởng? Tìm em?" Hoắc Miên hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là mê man. Nhân vật lớn bận rộn nhiều việc trong truyền thuyết, một năm không trở về bệnh viện mấy lần, ngay cả y tá trưởng cũng không có cơ hội gặp, tại sao lại đột nhiên muốn gặp cô? Chuyện gìđây?