Khi tỉnh dậy, Diệp Thanh nhìn thấy trên đầu giường bệnh có một hộp đồ nhỏ. Cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai. Chờ đợi một lúc lâu, cô chỉ thấy y tá vào giúp vệ sinh cá nhân. Những ngày sau đó, mọi thứ vẫn lặp lại như vậy, tẻ nhạt và cô đơn.
Cho đến một ngày, cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra. Một người đàn ông lạ mặt bước vào, dáng vẻ trầm tĩnh nhưng có phần xa cách.
Diệp Thanh ngạc nhiên nhìn anh ta, trong đầu thoáng qua hàng loạt câu hỏi '' Ai vậy? Sao mình chưa từng gặp người này?''
Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng mang chút nghiêm nghị:'' Chào em, anh tên Kim Phong là người quen với anh Lục ''
Cô nhìn người đàn ông trước mặt ngẫm nghĩ '' Kim Phong đây chả phải là cấp dưới của anh ấy sao, chỉ có người này mới được phép tiếp cận với anh ấy một người rất tận tâm với nghề, bên cạnh anh ấy có một người cấp dưới như vậy cũng tốt ''
Kim Phong nói tiếp:'' Hôm nay anh đến thay anh Lục thăm em, với lại nhắc cho em biết trước, vì em không còn người thân nào vì vậy anh phải đưa em đến trung tâm chăm sóc trẻ quốc gia ''
Những lời nói của anh như sét đánh ngang tai Diệp Thanh. Cô sững sờ, đôi mắt mở to, rồi nhanh chóng chuyển sang hoảng loạn. Trong đầu cô vang lên một suy nghĩ mãnh liệt '' Cái gì? Đưa mình đến đó sao? Không! Mình không muốn! Đến thế giới này chỉ để bị nhốt vào nơi đó thì còn ý nghĩa gì chứ?! ''
Cô rưng rưng nước mắt, giọng run rẩy:'' Em sẽ bị đưa đến đó thật sao? Vậy là em sẽ không bao giờ gặp lại anh Cảnh Nghi sao? Em không muốn đến đó đâu… ''
Nói đến đây, cô bật khóc nức nở, từng tiếng nghẹn ngào vang lên trong căn phòng im lặng.
Kim Phong thở dài, vẻ mặt có chút bất lực:'' Em có khóc thì cũng không thay đổi được gì đâu. Đây là ý của anh Lục, anh cũng không thể giúp gì được cho em. ''
Diệp Thanh vẫn không chịu từ bỏ, thút thít hỏi:'' Vậy anh Cảnh Nghi đâu? Sao anh ấy không đến thăm em? Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh ấy ghét bỏ em sao? ''
Cô khóc càng lớn hơn, khiến Kim Phong không khỏi nhíu mày:'' Anh Lục đang rất bận, không đến thăm em được. Em nghỉ ngơi đi. Vài ngày nữa, anh sẽ đến đón em.''
Nói xong, anh rời khỏi phòng, để lại Diệp Thanh một mình với nỗi thất vọng.
Cánh cửa vừa đóng lại, tiếng gào khóc của cô cũng chấm dứt. Cô lau khô nước mắt, đôi môi mím lại, vẻ mặt đầy bực bội:'' Vậy mà không có tác dụng gì cả. Diễn mệt muốn chết! ''
Cô nằm dài trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn trần nhà '' Bị đưa đến cái nơi đó chẳng khác gì bị nhốt trong ngục. Mình chỉ muốn ở bên anh Lục Cảnh Nghi thôi. Ngày nào cũng được nhìn thấy anh ấy là hạnh phúc nhất. Trời ơi, nghĩ thôi mà đã thấy phấn khích quá đi! ''
Rồi cô lại thở dài '' Nhưng phải làm sao để được ở bên anh ấy đây? Phải nghĩ cách mới được… ''
Đến ngày ra viện,
Kim Phong xuất hiện như đã hẹn. Anh bước vào phòng, nhẹ nhàng bế cô lên, còn đồ đạc thì được đặt gọn trong một tay khác. Cô không nhịn được, hỏi ngay:'' Hôm nay anh Cảnh Nghi vẫn không đến sao? ''
Kim Phong đáp, giọng vẫn đều đều:'' Anh Lục đang bận, không thể đến.''
Nghe vậy, lòng cô lại thêm chán nản. Nhưng chưa từ bỏ, cô hỏi tiếp:'' Các anh thật sự muốn đưa em đến cái nơi đó sao?''
Kim Phong khẽ gật đầu:'' Em yên tâm. Đến đó, em sẽ được chăm sóc cẩn thận. Khi rảnh, anh Lục cũng sẽ đến thăm em.''
Cô cau mày, ánh mắt lóe lên tia bất mãn '' Chỉ khi rảnh mới đến thăm sao? Mình muốn ngày nào cũng được nhìn thấy anh ấy! Tức quá đi! Được thôi, chờ đến khi mình tháo bột tay chân, nhất định mình sẽ bỏ trốn! ''
Kim Phong mở cửa xe, đặt cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận. Sau đó, anh cho hành lý vào cốp xe và lái xe rời bệnh viện.
Diệp Thanh ngồi trên ghế, ánh mắt đầy khó chịu '' Thật ghét! Vừa thoát khỏi một nơi như trại giam, bây giờ lại bị đưa đến một cái trại giam khác. Đúng là không có ngày yên ổn! ''
Khi đến trung tâm chăm sóc trẻ quốc gia, chiếc xe dừng lại tại bãi đậu xe. Kim Phong bế cô vào tòa nhà lớn, nhưng khi nhìn thấy nơi này, cô chợt cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng. Cô muốn phản kháng, nhưng cơ thể yếu ớt không cho phép.
Khi đến tay nhân viên chăm sóc trẻ, bóng dáng Kim Phong dần khuất xa. Một giọng nói vui vẻ vang lên:'' Cô bé, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp các bạn mới nhé! ''
Diệp Thanh không trả lời, ánh mắt vô hồn nhìn lên. Nhân viên bế cô đi làm quen với những đứa trẻ khác, trong khi cô thầm nghĩ '' Mình nhất định phải tìm cách thoát khỏi đây! ''
Nhân viên bế cô đến làm quen với các bạn mới. Cô nhân viên giới thiệu Diệp Thanh đến với các bạn, sau đó nói với Diệp Thanh:'' Em hãy làm quen với các bạn mới đi nhé, cô đi làm chút việc '' nói xong thì liền rời đi.
Cô nhìn đám trẻ trước mắt mình tỏ vẻ khó chịu, cô suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười một cách ranh mãnh, cô cất giọng nói:'' Xin chào mấy đứa, mấy đứa làm sao lại có mặt ở đây vậy?''
Đám trẻ nhìn nhau xì xào gì đó, một bé gái lên tiếng nói:'' Cô Giang nói với chúng tớ là chúng tớ được bố mẹ gửi đến đây, khi nào chúng tớ lớn hơn bố mẹ sẽ đến đón chúng tớ ''
Cô nghe vậy thì mỉm cười gian xảo nói:'' Vậy là mấy đứa bị lừa rồi. ''
Đám trẻ nghe cô nói vậy thì xì xào với nhau, cô lại nói tiếp:'' Mấy đứa là bị ba mẹ bỏ đi đấy, ba mẹ sẽ không bao giờ đến đón mấy đứa đâu, giống như chị nè cũng bị ba mẹ bỏ lại họ còn bảo sẽ không bao giờ đến đón chị '' nói xong cô bắt đầu diễn, nước mắt cô rơi lả tả và bắt đầu khóc lớn.
Những đứa trẻ nghe những lời cô nói và thấy cô khóc thì bắt đầu khóc theo, một đứa đến hai ba đứa sau đó thì cả một đám, bọn trẻ nháo nhào khóc ầm lên với nhau. Cô đạt được mục đích thì vui vẻ mỉm cười.