Chereads / Ảnh Nguyệt Thời Không / Chapter 4 - Chương 4: Làm loạn

Chapter 4 - Chương 4: Làm loạn

Diệp Thanh lại chạy đến mấy cô nhân viên khác. Cô vào một căn phòng, trong đó có một cái kệ bày rất nhiều đồ dễ vỡ, gắm nhìn đồ được bầy trên kệ mà tỏ vẻ thích thú nói:'' Wao nhiều đồ đẹp thật đó. ''

Diệp Thanh cầm một món đồ lên xem, cô nhân viên nhìn thấy vội đi đến lấy lại, nhưng đã bị Diệp Thanh nhanh tay làm rơi xuống sàn, món đồ rơi xuống vỡ tan tành.

Diệp Thanh hốt hoảng nói:'' Bị vỡ mất rồi, em xin lỗi cô.'' Diệp Thanh cúi người mỉm cười thích thú.

Diệp Thanh bị đưa trở về phòng. Các nhân viên sợ cô ra ngoài làm loạn nên đã khoá cửa lại.

Cô nhìn cảnh cửa bị khoá lại mà cười khẩy:'' Mấy người nghĩ khoá được cửa là có thể nhốt tôi lại sao? Mấy người nghĩ đúng rồi đó. Thật tình, tại tay chân của mình vẫn chưa khỏi hẳn, chứ mình vẫn có thể leo qua được bằng đường cửa sổ. ''

Cánh cửa này không có chốt mở, chỉ có dùng chìa khoá mới mở được cửa. Còn cửa sổ thì quá cao leo lên rất khó khăn, còn lúc nhảy xuống sẽ gây thêm thương tích cho chân bị bó bột.

Nằm dài trên giường, Diệp Thanh nhìn trần nhà trắng xóa, đôi mắt ánh lên sự tinh quái:'' Mình chẳng thích nơi này chút nào. Nếu phá không được, thì mình sẽ chơi chiêu tuyệt thực xem họ làm gì. Haha, để xem ai chịu thua trước!''

Diệp Thanh nằm ngủ trên giường, khi có người đến đưa cơm và sữa đến, cô không thèm động đến một miếng.

Nhân viên đến dọn cơm thấy thức ăn vẫn còn nguyên, lần đầu họ nghĩ cô vẫn còn giận dỗi lên đã để hộp sữa lại cho cô.

Nhưng đến tối bụng cô reo ầm lên, thầm nghĩ '' Cái cơ thể trẻ con này không thể chịu đói được, hay mình ăn lấy một miếng. Không được đã làm phải làm cho chót. ''

Đến tối vẫn không thấy cô ăn. Cô nhân viên tới dọn đồ nhắc nhở Diệp Thanh:'' Diệp Thanh, em không ăn cơm sao? Đồ ăn nguội hết rồi. ''

Diệp Thanh nằm trong chăn nên tiếng:'' Cô mang đi đi, em không đói, em không muốn ăn. ''

Cô nhân viên nhẹ giọng nói:'' Vậy em cũng lên ăn mấy miếng đi, không đến đêm lại đói. '' đáp lại lời nói của cô là một bầu không khí im lặng.

Cô nhân viên thở dài nói:'' Vậy em ngủ đi, cô lại để sữa cho em đó, khi nào đói thì lấy uống nhé. '' cô nhân viên sau đó cũng rời đi.

Khi đến ngày thứ ba, Diệp Thanh bắt đầu hoa mắt tinh thần suy sụp, cơ thể cũng trở nên yếu đi. Cô thầm mắng '' Mới có ba ngày mà đã không chịu được cơ thể gì yếu quá đi. '' sau đó thì cô đã gất lịm đi lúc nào không hay biết.

Mở mắt tỉnh dậy, Diệp Thanh nghe thấy một giọng nói trầm bên tai:'' Tỉnh rồi sao. Em làm anh sợ lắm đó, mà em cũng gan thật đấy, không chịu ăn uống trong ba ngày luôn, cơ thể trẻ con mà không chịu ăn uống sẽ rất nguy hiểm đó, phải biết chân trọng bản thân chứ. ''

Diệp Thanh nhìn thấy là Lục Cảnh Nghi thì mừng ra mặt, cô mỉm cười nói:'' Làm như vậy em mới có thể gặp lại anh chứ.''

Lục Cảnh Nghi xoa đầu cô mỉm cười nói:'' Vậy là lỗi của anh rồi, để em phải dùng đến cách này. Anh còn nghe người ta kể chuyện em bày trò trêu trọc các bạn còn cả phá đồ của trung tâm. Anh không ngờ em có thể hiếu động đến mức đó đấy. ''

Diệp Thanh nhìn Lục Cảnh Nghi với ánh mắt đầy chờ mong, giọng nói yếu ớt nhưng đầy quyết tâm:'' Anh Cảnh Nghi em không muốn trở về nơi đó đâu, em muốn được đi theo anh. Em hứa mình sẽ ngoan không làm cản trở đến anh đâu, có được không anh. ''

Lục Cảnh Nghi nghe cô nói thoáng chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói:'' Công việc của anh rất bận rộn, không có thời gian chăm sóc em được đâu. Anh nghĩ ở trung tâm chăm sóc trẻ là tốt nhất rồi. ''

Diệp Thanh bắt đầu diễn, cô rưng rưng nước mắt nói:'' Nhưng mà….nhưng mà….em không muốn, em chỉ muốn ở bên anh thôi, nơi đó làm cho em cảm thấy rất chán vì không có anh bên cạnh.'' cô khóc oà lên.

Lục Cảnh Nghi lấy khăn ướt nau nước mắt cô nói:'' Thôi được, em nín đi để anh suy nghĩ thêm. Mấy ngày này ở lại bệnh viện để bác sĩ quan sát thêm, nhớ ăn uống đầy đủ đó nhé, khi nào xuất viện anh sẽ đến đón em được chứ. ''

Diệp Thanh sụt sùi nói:'' Dạ được, em sẽ đợi anh và mau khoẻ lại. ''

Lục Cảnh Nghi mỉm cười hài lòng nói:'' Ngoan lắm, bây giờ nghỉ ngơi đi nhé anh đi đây. ''

Diệp Thanh mỉm cười gật đầu nói:'' Dạ anh, tạm biệt anh. ''

Lục Cảnh Nghi cứ vậy mà rời đi. Diệp Thanh nhìn thấy trên tay bị cắm kim chuyền nước thì khó chịu vô cùng, cô thầm nghĩ '' Không biết lần này kế hoạch có thành công không? Mình không muốn đặt chân vào nơi đó chút nào và cả nơi quỷ quái này nữa.'' thể trạng yếu nên cô lại chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày ở bệnh viện, Diệp Thanh được chăm sóc một cách rất chu đáo, sức khoẻ cũng dần được hồi phục. Chân tay của cô cũng đã được tháo bột.

Diệp Thanh lúc này mới được tắm một cách thoải mái, vì bị bó bột lên cô không được tắm rửa chỉ lau sơ qua cơ thể bằng khăn ướt. Diệp Thanh sau khi tắm rửa xong thì cô đã tự đi lại khắp nơi để luyện tập '' Khó chịu thật mặc dù đã được tháo bột nhưng lại không được phép vận động mạnh, bước đi như rùa bò này làm mình khó chịu quá đi. Nhưng phải cố thôi, không liệt mất. ''