Khi đám trẻ nháo nhào khóc lên với nhau, cửa phòng lúc này mở ra, một cô nhân viên liền chạy vào an ủi đám trẻ, cô nhân viên ân cần hỏi:'' Chuyện gì làm cho tụi con khóc vậy.''
Đứa trẻ bên cạnh cô thút thít nói:'' Cô ơi, có phải bố mẹ không cần chúng con không. ''
Cô nhân viên mỉm cười nói:'' Tất nhiên bố mẹ vẫn cần tụi con, cô đã nói trước đó rồi mà. ''
Đứa trẻ lau nước mắt, chỉ tay về phía Diệp Thanh nói:'' Vậy mà bạn kia nói là bố mẹ không cần chúng con nữa. ''
Cô mỉm cười, lau đi nước mắt của đứa nhỏ nói:'' Vậy sao, chắc là bạn ấy chưa biết bố mẹ vẫn rất cần bạn ấy, để cô nhắc nhở bạn ấy. ''
Diệp Thanh chỉ cười khẩy, hét lớn:'' Không phải đâu, mình đã nghe người ta nói bố mẹ mình không còn trên đời nên mình mới bị đem bỏ ở đây, chỉ có khi nào không còn bố mẹ thì mới ở đây. '' sau đó cô oà khóc.
Đám trẻ đang thút thít thì cũng oà khóc theo, căn phòng dần mất quyền kiểm soát cô nhân viên liền ra ngoài nhờ thêm mấy cô nhân viên khác vào dỗ dành đám trẻ.
Diệp Thanh vì hành động làm loạn mà bị nhắc nhở. Đến giờ ăn Diệp Thanh vẫn tiếp tục bầy trò, cô lấy tay bốc nắm cơm sau đó ném sang người ngồi bên cạnh, đứa trẻ thấy bị ném cơm vào người cũng bốc cơm ném lại Diệp Thanh, Diệp Thanh né được cơm bay qua người khác, cả đám nhóc cứ vậy mà ném cơm qua lại.
Cô nhân viên lúc này bước vào phòng thì nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, đồ ăn rơi đầy xuống sàn và dính cả trên người đám nhóc, có mấy đứa trẻ vì mất đồ ăn mà ngồi khóc lóc.
Mấy cô nhân viên vội tách mấy đứa trẻ ra sau đó đưa chúng đi tắm rửa, dọn dẹp lại căn phòng.
Lúc này mọi thứ đã được dọn dẹp xong, những đứa trẻ bị phạt đứng úp mặt vào tường trong đó có cả Diệp Thanh. Cô nhân viên lên tiếng trách móc:'' Tại sao các em lại ném đồ ăn, đồ ăn là một thứ chúng ta nên quý trọng, có rất nhiều người không có đồ để ăn mà mấy em lại làm hành động như vậy. Hôm nay cô phạt mấy đứa úp mặt vào tường, không cho ăn kẹo cắt đi phần thưởng của mấy đứa. ''
Một cậu bé trong đó bỗng khóc thút thít nói:'' Thưa cô con xin lỗi, cô cho bọn con kẹo đi mà. Tại bạn Diệp Thanh ném cơm vào người con trước vì vậy con mới ném lại bạn ấy.''
Cô nhân viên nghe vậy chỉ thở dài nói:'' Lại là em sao Diệp Thanh, nhưng mà Chí Thành em ném đồ lại bạn là cũng sai rồi, thấy bạn ném đồ ăn phải biết nhắc nhở bạn chứ.''
Cậu bé uất ức vẫn đứng khóc thút thít.
Sau vụ việc đó, Diệp Thanh lại bị nhắc nhở thêm một lần nữa.
Đến tối, trước khi đi ngủ, cô nhân viên sẽ kể chuyện cổ tích cho đám trẻ. Khi cô nhân viên đóng cửa rời đi, Diệp Thanh mở mắt, ngồi dậy mỉm cười một cách khoái trí. Cô xoã mái tóc xuống che hết cả khuôn mặt, lấy trong túi một chiếc đèn pin, ban nãy cô lấy được nó từ các cô nhân viên
Diệp Thanh bắt đầu bày trò quậy phá, cô đánh thức một đứa trẻ sau đó để đèn pin dưới mặt, bật tắt liên tục cái đèn pin. Đứa trẻ sợ hãi mà hét toáng lên. Diệp Thanh liền tắt đèn đi ra một góc.
Tiếng hét của đứa trẻ đó làm cho mấy đứa trẻ khác cũng tỉnh giấc theo. Diệp Thanh tiếp tục trò quậy phá, cô bật tắt đèn pin dưới khuôn mặt của mình, cô mỉm cười một cách man rợn. Khiến đám trẻ sợ hãi mà hét toáng lên với nhau, lúc này có tiềng mở cửa phòng, cô nhanh chân chạy về phía chỗ ngủ của bản thân, giấu đi chiếc đèn pin.
Đèn phòng bật sáng, cô nhân viên nhìn thấy đám trẻ nháo nhào lên với nhau, có đứa chạy đến bên cô nhân viên khóc lóc nói:'' Cô ơi, vừa nãy tụi con nhìn thấy có con ma! ''
Cô nhân viên trấn an bọn trẻ:'' Không có ma đâu, mấy đứa. Ngủ thôi muộn rồi ''
Đám trẻ khóc lóc, khẳng định chắc nịch những gì chúng nhìn thấy. Cô nhân viên thở dài nói:'' Vậy hôm nay cô sẽ ngủ lại với mấy đứa nhé, mấy đứa yên tâm chưa nào? ''
Đám trẻ nghe cô nhân viên nói vậy thì cũng gật đầu ngoan ngoãn trở về chỗ nằm của bản thân. Cô nhân viên cũng trải đệm ra nằm ngủ lại trong phòng. Căn phòng trở lên tối lại chỉ còn ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn ngủ được thắp sáng.
Diệp Thanh nằm trong chăn không khỏi mỉm cười thích thú, sau đó cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày hôm sau cũng như vậy, Diệp Thanh đều tìm cách khiến cho đám trẻ khóc ầm lên, còn khiến đám trẻ đánh nhau. Vì vậy mà cô đã bị tách riêng ra một phòng khác.
Ngày đầu bị tách riêng với đám nhóc, Diệp Thanh cảm thấy rất thoải mái. Cô nằm trên giường thầm nghĩ '' Mấy hôm nay không thấy anh ấy đến thăm mình, khó chịu thật đó. Phải tìm cách quậy tung cái trung tâm chăm sóc trẻ này lên mới được '' nghĩ là làm.
Cô rời khỏi căn phòng bản thân ở, cô đi đến chỗ làm việc của các cô nhân viên trong trung tâm. Diệp Thanh nhìn thấy cơ hội đến liền lân la đến một cô nhân viên gây thơ nói:'' Wao thứ này là gì vậy cô, nó còn biết phát sáng nữa.''
Cô nhân viên từ tốn trả lời:'' Đây là máy tính, mà em trở về phòng đi đừng có đi lung tung. ''
Diệp Thanh ' ồ ' lên một tiếng sau đó cô cua tay làm đổ ly nước ra bàn làm ướt hết cả đống giấy bên cạnh. Diệp Thanh vội vàng cúi người nói:'' Em xin lỗi '' sau đó cô liền bỏ chạy, để lại cho cô nhân viên một cục tức.