Cả hai đứng trong bóng tối của hành lang tối tăm, đôi tay nắm chặt cây gậy kim loại như thể đó là nguồn sống duy nhất giúp họ tiếp tục đứng vững. Những con chuột đen, từng con một, lướt qua bóng tối như những bóng ma khổng lồ, đôi mắt đỏ ngầu của chúng lóe lên dưới ánh sáng mờ nhạt.
"Chúng ta không thể chiến đấu mãi được!" Thomas hét lên, hơi thở gấp gáp, cố gắng giữ vững cây gậy trong tay.
Margaret, dù đã sẵn sàng cho những gì tồi tệ nhất, cũng bắt đầu cảm nhận sự hoảng loạn len lỏi trong cơ thể. Cảm giác áp bức này, cảm giác như có hàng nghìn đôi mắt đang chờ đợi chỉ cần một sai lầm nhỏ, sẽ là dấu chấm hết cho họ.
"Phải có cách thoát ra ngoài. Chúng ta không thể chết ở đây được." Margaret thì thầm, không cho phép bản thân đầu hàng trước những con quái vật này.
Những con chuột bắt đầu di chuyển xung quanh họ, chúng tách ra thành từng nhóm nhỏ, từ từ tiếp cận. Những chiếc răng nanh sắc nhọn lóe lên khi chúng gầm gừ trong cổ họng. Một con chuột, lớn hơn hẳn những con khác, tiến tới, mắt đỏ ngầu như lửa, khiến cho cả hai người bàng hoàng.
Thomas không thể chờ đợi thêm nữa, anh vung cây gậy lên và chém về phía con chuột khổng lồ. Một tiếng kêu thét đau đớn vang lên khi cây gậy đập mạnh vào đầu con chuột, nhưng rồi con vật lập tức lùi lại, ngẩng đầu lên và quay về phía họ với một ánh nhìn đầy căm phẫn.
"Không thể đánh bại nó!" Thomas gào lên, giọng anh tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Chạy! Chạy đi!" Margaret hét, kéo Thomas chạy về phía cuối hành lang. Nhưng ngay khi họ quay người, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cả hai người ngừng lại, tim họ đập thình thịch.
Hành lang lúc này dường như dài vô tận, như một mê cung u ám dẫn họ đến một cái chết chắc chắn. Những con chuột không chịu buông tha, chúng đuổi theo, càng lúc càng gần. Trong lúc đó, một cánh cửa nhỏ hiện ra ở cuối hành lang, gần như vô hình, nhưng với hy vọng duy nhất còn lại, họ lao về phía đó.
"Không thể bỏ lỡ!" Margaret hét lên, đôi mắt ánh lên tia sáng hy vọng mỏng manh. "Cửa đó có thể là lối thoát."
Với một cú đẩy mạnh, cô đẩy cánh cửa mở tung và lùi vào trong. Thomas theo sát cô, không dám nhìn lại. Họ không biết mình đang chạy đến đâu, chỉ biết rằng nếu không có hành động ngay, họ sẽ không sống sót.
Cánh cửa đóng lại phía sau họ với một tiếng ầm vang, và ngay lập tức, không gian trở nên tĩnh lặng. Chẳng còn tiếng động, chẳng còn âm thanh rít lên từ những con chuột nữa. Cả hai người đứng thở dốc trong căn phòng tối om, mắt không thể nhìn rõ xung quanh. Margaret quỳ xuống, cố gắng lấy lại nhịp thở.
"Chúng ta làm được rồi… phải không?" Margaret thở hổn hển, đôi mắt cô mờ đi vì mệt mỏi.
Thomas không trả lời ngay lập tức. Anh đứng im, lắng nghe, nhưng không có tiếng động nào xung quanh. Không có con chuột nào đuổi theo họ nữa. Tuy nhiên, trong tâm trí của anh, cảm giác bất an không buông tha. Điều gì đã xảy ra sau cánh cửa đó?
"Chúng ta phải tìm cách ra ngoài." Thomas nói, giọng anh trầm và đầy lo lắng.
Margaret đứng dậy, đôi mắt cô dần làm quen với bóng tối xung quanh. Căn phòng này có vẻ giống như một loại phòng thí nghiệm, chỉ là nó bị bỏ hoang từ lâu. Những chiếc ống nghiệm cũ kỹ, những dụng cụ thí nghiệm hỏng hóc nằm vương vãi trên sàn. Không khí ở đây rất nặng nề, như thể căn phòng này đã chìm trong bóng tối quá lâu.
"Chúng ta phải tìm thêm đồ đạc để phòng thân." Margaret nói, bắt đầu lục lọi xung quanh.
Bỗng, một tiếng động nhỏ vang lên từ góc phòng. Thomas quay lại, mắt anh nheo lại. Một bóng người đang đứng bất động trong góc, nhưng không phải là một con chuột. Đó là một người đàn ông, mặc chiếc áo lab cũ kĩ, đôi mắt mờ đục và tóc bạc phơ.
"Anh ta là ai?" Margaret thì thầm, cảm giác bất an dâng lên.
Thomas không trả lời ngay, bước từng bước về phía người đàn ông đó. Người đó không cử động, chỉ đứng im, mắt đờ đẫn nhìn về phía trước. Khi đến gần, Thomas cảm thấy một sự lạnh lẽo kỳ lạ. Cái nhìn của người đàn ông khiến anh cảm thấy như thể mình đang nhìn thấy sự ám ảnh của những thứ đã chết từ lâu.
"Ông… Ông có biết chuyện gì đang xảy ra không?" Thomas hỏi, nhưng người đàn ông không đáp lời. Thay vào đó, ông ta chỉ khẽ cười một cách quái gở, nụ cười đó trông như thể một lời chào tạm biệt cho những người còn lại sống sót.
Ngay lúc đó, một tiếng rít quen thuộc từ xa lại vang lên. Những con chuột lại tiếp cận gần hơn, và lần này, chúng không còn giống như những con chuột ban đầu nữa. Những con vật này đã thay đổi – chúng to lớn và đáng sợ hơn nhiều.
"Chúng ta không còn thời gian nữa!" Margaret hét lên, kéo Thomas quay lại. "Chạy đi!"
Nhưng trước khi họ kịp di chuyển, người đàn ông kia quay lại, gương mặt biến mất trong bóng tối, để lại một lời nói cuối cùng: "Đừng chạy. Không thể thoát được đâu."