Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Tu Ma: Con Đường Bóng Tối

AdolfoHitler
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
68
Views
Synopsis
Chiến đấu và Chiến đấu
VIEW MORE

Chapter 1 - Hắc Diệt Khởi Nguyên

Màn đêm buông xuống, mang theo sự tĩnh lặng đến u ám. Trong một ngôi làng nhỏ nằm khuất sâu trong rừng, ánh sáng duy nhất phát ra từ những ngọn đuốc leo lét, chiếu sáng khuôn mặt đầy nỗi buồn và hoang mang của Vương Khuyết. Hắn đứng bên bờ suối, tay nắm chặt thanh kiếm đen tuyền Hắc Diệt Kiếm, đôi mắt hắn không còn chút sự sống. Hắn chỉ là một kẻ yếu đuối, không có khả năng tu luyện, không có bất kỳ tài năng nào nổi bật. Nhưng hôm nay, hắn lại đứng giữa bi kịch lớn nhất đời mình.

Ngay khi hắn về đến nhà, ngôi làng đã bị tấn công. Những kẻ lạ mặt, áo choàng đen, không rõ danh tính, đã tàn phá mọi thứ trong làng. Họ tìm kiếm cái gì đó, và giờ đây, chỉ còn mình hắn sống sót. Mọi người thân yêu, bạn bè, đều đã mất.

"Hắc Diệt Kiếm... ngươi đã thức tỉnh."

Một giọng nói vang lên từ phía sau hắn. Vương Khuyết quay lại, ánh mắt thoáng chốc đầy ngờ vực. Một bóng dáng áo đen, không thể nhận ra là người hay ma, bước ra từ bóng tối.

"Ngươi... là ai?" Vương Khuyết hỏi, giọng khản đặc vì đau thương.

Bóng đen cười lạnh lùng. "Ta là người đã thức tỉnh ngươi, cũng là người sẽ dẫn dắt ngươi đến với con đường mà ngươi không hề ngờ tới. Đó là con đường Tu Ma, nơi sức mạnh không đến từ sự trong sáng, mà từ bóng tối."

Vương Khuyết cảm thấy một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng. Hắn không tin vào ma thuật, không tin vào những điều huyền bí. Nhưng thanh kiếm trong tay hắn... có một sức mạnh khó tin. Nó thèm khát máu và linh hồn.

"Ta... không muốn tiếp tục con đường này. Ta chỉ muốn trả thù," Vương Khuyết nói, tay xiết chặt hơn thanh kiếm.

"Con đường này không phải là sự lựa chọn, mà là số phận của ngươi." Bóng đen tiến lại gần, mắt ánh lên sự khát máu. "Ngươi sẽ học được cách sử dụng sức mạnh của Hắc Diệt Kiếm, và rồi, ngươi sẽ không còn là kẻ yếu đuối nữa. Hãy để bóng tối dẫn dắt ngươi."

Vương Khuyết nhìn thanh kiếm trong tay, cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ dâng trào. Không phải là sự khủng khiếp của nó, mà là sự thôi thúc mạnh mẽ, như thể thanh kiếm này đã chờ đợi hắn từ lâu.

Một ánh sáng đỏ rực bỗng nhiên bùng lên từ thanh kiếm, khiến không gian xung quanh như bị xoáy vào một cơn lốc. Hắn cảm nhận được linh hồn của những sinh vật đã bị nó hút vào, những tiếng thì thầm vang lên trong tâm trí hắn, như thể những linh hồn này đang gọi tên hắn, muốn hắn tiếp nhận sự lực mà chúng mang đến.

Cảm giác mạnh mẽ này khiến hắn không thể dừng lại. Cơ thể hắn bắt đầu thay đổi, không phải bởi một loại phép thuật, mà là sự chuyển biến của chính linh hồn hắn. Sức mạnh của Hắc Diệt Kiếm không đơn giản chỉ là quyền năng của một thanh kiếm nó là nguồn gốc của bóng tối, và giờ đây, nó đã trở thành một phần của Vương Khuyết.

Mỗi bước đi của Vương Khuyết đều mang theo một cảm giác nặng nề, như thể hắn đang mang một trọng trách không thể từ bỏ. Sau khi thanh kiếm Hắc Diệt Kiếm thức tỉnh, một sức mạnh kỳ lạ dường như thấm vào từng thớ thịt của hắn. Cảm giác mạnh mẽ, nhưng cũng đầy tội lỗi, ám ảnh hắn trong từng giấc ngủ.

Hắn không còn là người đơn giản như trước kia nữa. Đôi mắt hắn giờ đây đã thay đổi, ánh lên vẻ u tối và đầy sự quyết tâm. Hắn đang đi trên con đường Tu Ma, và mỗi bước đi đều như kéo hắn càng xa khỏi ánh sáng, càng sâu vào bóng tối.

Hắn không biết mình sẽ đi đâu, nhưng một điều rất rõ ràng hắn không thể quay lại. Bức tường của ngôi làng đã bị phá hủy, nhưng bên trong hắn, một bức tường vững chắc cũng đang sụp đổ. Những gì hắn từng tin tưởng, những gì hắn từng yêu thương, giờ đây đã không còn. Tất cả chỉ còn lại sự trống rỗng và sự thôi thúc từ thanh kiếm đen tuyền trong tay hắn.

Tiếng bước chân vang vọng trong đêm. Vương Khuyết dừng lại, cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy qua người. Hắn quay lại, nhìn thấy một bóng dáng đứng giữa màn đêm, như thể đang đợi hắn.

"Ngươi là ai?" Vương Khuyết hỏi, tay nắm chặt lấy kiếm, chuẩn bị đối mặt với bất kỳ mối nguy hiểm nào.

Bóng đen bước ra khỏi bóng tối, lộ rõ diện mạo của một người phụ nữ. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, ánh mắt như chứa đựng cả thiên địa. Cô ta mặc một bộ đồ đen, giống như những kẻ đã tấn công làng hắn. Nhưng điều làm Vương Khuyết bất ngờ hơn cả là khí tức từ người cô ta một sức mạnh kinh khủng, còn mạnh mẽ hơn cả Hắc Diệt Kiếm.

"Ta là người sẽ chỉ dẫn ngươi," người phụ nữ lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng cũng đầy uy lực. "Ngươi có thể gọi ta là Liễu Thiên."

Vương Khuyết nhìn cô ta đầy nghi ngờ. "Chỉ dẫn ta? Ta chẳng cần ai chỉ dẫn cả. Ta chỉ muốn trả thù."

Liễu Thiên cười nhẹ, không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn. "Trả thù? Hắn không phải là kẻ duy nhất mà ngươi cần đối mặt. Đừng quên rằng ngươi đã lựa chọn con đường này. Con đường Tu Ma không chỉ đem lại sức mạnh mà còn kéo theo những cái giá khủng khiếp."

Vương Khuyết trầm ngâm. Hắn biết rõ những lời cô ta nói không phải là vô căn cứ. Mỗi lần hắn vung thanh kiếm Hắc Diệt Kiếm, hắn cảm nhận được sức mạnh và tội lỗi đang dâng trào trong cơ thể mình. Nhưng hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn đã bước vào con đường này, và không thể quay lại.

"Ta sẽ không dừng lại. Dù có phải đánh đổi tất cả, ta cũng sẽ trả thù." Hắn nói, giọng đầy quyết tâm.

Liễu Thiên gật đầu, ánh mắt lấp lánh một tia kiên quyết. "Vậy thì ngươi cần phải học cách kiểm soát sức mạnh của Hắc Diệt Kiếm. Đừng để nó kiểm soát ngươi, vì nếu không, ngươi sẽ trở thành công cụ của bóng tối, không phải người điều khiển nó."

Vương Khuyết cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt từ thanh kiếm trong tay, như thể nó đang muốn thôn tính linh hồn hắn. Cảm giác đó khiến hắn rùng mình, nhưng đồng thời cũng kích thích một khát khao mạnh mẽ trong lòng hắn. Hắn muốn mạnh mẽ hơn nữa, không phải để bảo vệ, mà để tiêu diệt.

"Ta sẽ học," Vương Khuyết đáp.

Liễu Thiên mỉm cười, đôi mắt sáng lên một tia bí ẩn. "Vậy hãy bắt đầu. Con đường của Tu Ma đã chính thức mở ra trước mắt ngươi. Và ngươi phải sẵn sàng để đối mặt với tất cả những thử thách phía trước."

Với những lời đó, Liễu Thiên quay lưng, bước đi vào bóng tối. Vương Khuyết nhìn theo, lòng đầy những suy nghĩ phức tạp. Hắn không biết liệu mình có đủ sức để kiểm soát sức mạnh của Hắc Diệt Kiếm hay không, nhưng hắn biết một điều chắc chắn con đường này sẽ dẫn dắt hắn đến một tương lai không thể tưởng tượng.

Trong một khu rừng u ám không xa nơi Vương Khuyết đang tiến bước, một nhóm người đang ngồi quanh đống lửa trại. Họ không phải là những kẻ bình thường. Đó là những thợ săn chuyên nghiệp, nhưng mục tiêu của họ không phải là thú rừng hay yêu ma thông thường. Họ săn lùng những kẻ đã đi vào con đường Tu Ma, những người như Vương Khuyết.

Lãnh đạo nhóm thợ săn là một người đàn ông trung niên, vạm vỡ với ánh mắt sắc lạnh. Tên hắn là Lý Hạo, và hắn không biết sợ. Hắn đã từng đối mặt với hàng trăm kẻ tu luyện bóng tối, và chưa một lần thất bại. Mái tóc đen của hắn buông xõa, ánh lửa chiếu sáng trên những vết sẹo rải rác trên khuôn mặt.

"Lý Hạo, có tin tức từ bọn chúng không?" Một giọng nữ vang lên. Đó là Tần Lan, một thợ săn trẻ tuổi, gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt đầy sự tính toán. Cô ta là người đứng sau nhiều chiến thắng của nhóm, tài năng không thua kém gì Lý Hạo.

Lý Hạo nhìn Tần Lan, đôi mắt thoáng chút lo lắng. "Chúng ta đã nhận được thông tin từ một kẻ sống sót trong làng, nói rằng có một thanh kiếm đen tuyền, Hắc Diệt Kiếm. Kẻ mang thanh kiếm này đã giết hết những người trong làng và không ai có thể chống lại hắn."

Tần Lan nhíu mày. "Vậy hắn là một trong những kẻ tu luyện Tu Ma?"

"Chắc chắn. Những kẻ như vậy không chỉ có sức mạnh đáng sợ mà còn có khả năng hấp thụ linh hồn. Họ là mối nguy hiểm thực sự." Lý Hạo đáp, giọng hắn nặng trĩu. "Nếu không tiêu diệt kịp thời, chúng ta sẽ phải đối mặt với một thảm họa."

Cả nhóm im lặng một lúc, không khí trở nên căng thẳng. Những thợ săn này không hề sợ hãi trước những sinh vật kỳ quái hay yêu ma tấn công làng mạc, nhưng với Tu Ma, họ lại không thể coi thường. Đó là một con đường u tối, dẫn người tu luyện vào những sức mạnh không ai có thể kiểm soát.

"Chúng ta phải tìm hắn trước khi hắn tìm thấy chúng ta," Tần Lan nói, ánh mắt quyết đoán. "Nếu hắn đã giết cả một làng, chắc chắn hắn sẽ không dừng lại ở đó."

"Đúng vậy. Nhưng nhớ kỹ, chúng ta không chỉ đối mặt với một kẻ thù. Chúng ta phải đối mặt với chính bóng tối đang trỗi dậy từ hắn." Lý Hạo nói, giọng nghiêm nghị.

Ngay khi họ đang bàn tính kế hoạch, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, mang theo một mùi tanh nồng nặc. Những thợ săn ngay lập tức rút vũ khí, cẩn trọng quan sát xung quanh. Mùi hôi thối như từ những xác chết lâu ngày, hòa lẫn với tiếng thì thầm nhẹ nhàng như những âm hồn không yên.

"Bọn chúng đến rồi." Tần Lan thì thầm, đôi mắt lóe sáng trong bóng đêm. "Không phải chỉ có một kẻ."

Một âm thanh khô khốc vang lên, như thể những bước chân của hàng ngàn sinh vật đang tiến lại gần. Từ trong bóng tối, những bóng ma mờ ảo hiện ra, từng đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng, chúng đang di chuyển, bao vây lấy nhóm thợ săn.

Lý Hạo nhìn Tần Lan và ra hiệu cho cô ta. "Sẵn sàng chiến đấu!"

Ngay lập tức, những thợ săn xông lên, lao vào trận chiến với những bóng ma ghê rợn. Lý Hạo rút thanh kiếm dài, ánh sáng phản chiếu lên lưỡi kiếm, đôi mắt hắn không hề tỏ ra sợ hãi. Tần Lan phóng ra một loạt mũi tên sắc bén, chúng lao đi nhanh như chớp, xuyên qua những bóng ma và găm vào thân chúng.

Tuy nhiên, dù nhóm thợ săn đã chiến đấu hết sức, họ vẫn nhận thấy sự khác biệt rõ rệt giữa những bóng ma này và những kẻ thường tu luyện bóng tối. Những bóng ma này không phải là những sinh vật thông thường mà là những linh hồn đã bị thu hút bởi sự hiện diện của Hắc Diệt Kiếm.

"Chúng không phải là mục tiêu của chúng ta," Tần Lan hét lên, cố gắng phân biệt giữa kẻ thù thực sự và những linh hồn bị sai khiến. "Chúng ta phải tìm được người mang kiếm."

Một tiếng rít sắc lạnh vang lên từ trong đêm, và một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Một bóng người mặc áo choàng đen, tay cầm thanh kiếm đen tuyền, ánh sáng từ thanh kiếm phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Vương Khuyết.

"Đó là hắn..." Tần Lan thì thầm.

Nhưng khi nhóm thợ săn định tấn công, Vương Khuyết không phản ứng. Hắn đứng đó, bất động, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

"Ngươi không thể trốn khỏi con đường này." Lý Hạo lên tiếng, đôi mắt đầy quyết tâm.

Vương Khuyết không trả lời, chỉ nắm chặt thanh Hắc Diệt Kiếm. Một cơn gió lạnh thổi qua, và những bóng ma xung quanh bắt đầu tan biến.

"Đây là dấu hiệu..." Tần Lan nói, nhìn về phía Vương Khuyết. "Hắn đã sẵn sàng."

Ánh sáng từ Hắc Diệt Kiếm phản chiếu lên mặt đất, tạo ra một bóng tối kỳ lạ bao quanh Vương Khuyết. Hắn đứng đó, im lặng, đối mặt với nhóm thợ săn. Cảm giác tội lỗi và sự quyết tâm đan xen trong hắn, nhưng hắn biết rằng giờ đây, hắn không thể chùn bước.

Lý Hạo, Tần Lan và nhóm thợ săn đã bao vây hắn, mỗi người cầm vũ khí sẵn sàng cho cuộc chiến. Nhưng Vương Khuyết không hề có ý định bỏ chạy, cũng không có ý định tấn công. Hắn chỉ đứng đó, ánh mắt lấp lánh một sự đau đớn sâu thẳm, như thể hắn đang đấu tranh với chính bản thân mình.

Lý Hạo quan sát kỹ, đôi mắt hắn sắc bén như dao cạo. "Ngươi không phải là người bình thường. Có phải ngươi đã bước vào con đường Tu Ma?"

Vương Khuyết không trả lời. Hắn chỉ nhẹ nhàng siết chặt tay trên chuôi kiếm, ánh mắt hướng xuống đất, như thể đang suy nghĩ điều gì đó sâu sắc.

Tần Lan bước lên phía trước, ánh mắt vừa căng thẳng vừa tò mò. "Ngươi muốn gì? Ngươi có ý định tự nguyện gia nhập bóng tối hay chỉ là một con rối trong tay những thế lực đó?"

Vương Khuyết ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tần Lan. "Không ai có thể hiểu được. Không ai biết ta đã trải qua những gì." Giọng hắn khàn khàn, như thể đang bị bóp nghẹt bởi một sức nặng không thể nói ra. "Ta không chọn con đường này, nhưng tôi không thể quay lại."

Lý Hạo hừ lạnh. "Đừng nghĩ ngươi có thể thoát khỏi hậu quả của việc lựa chọn. Con đường này chỉ dẫn đến sự hủy diệt, không có lối thoát."

Tần Lan nhìn Vương Khuyết một lúc, đôi mắt cô gái trẻ như đọc thấu tâm can hắn. "Ngươi là một người đau khổ, ta hiểu. Nhưng con đường này sẽ nuốt chửng ngươi, và ngươi sẽ không còn là chính mình nữa."

Một khoảng lặng bao trùm không gian. Từ xa, có tiếng vù vù của gió thổi qua, mang theo hơi lạnh nặng nề của sự đe dọa. Vương Khuyết không nói thêm lời nào. Hắn chỉ đơn giản quay người, bước đi trong đêm tối, bỏ lại nhóm thợ săn đang đứng trầm ngâm phía sau.

Nhưng Lý Hạo không định để hắn trốn thoát. "Đứng lại!" Hắn hét lên, vung kiếm lao về phía Vương Khuyết.

Vương Khuyết dừng lại trong giây lát, cảm nhận được sự tấn công đến gần. Thanh Hắc Diệt Kiếm trong tay hắn rung lên một cách kỳ lạ, như thể nó nhận thức được nguy hiểm. Hắn vung kiếm ra, đón đỡ một cách chính xác, thanh kiếm Hắc Diệt Kiếm va vào kiếm của Lý Hạo, phát ra một âm thanh chói tai.

"Ngươi không thể chạy trốn mãi," Lý Hạo gằn giọng, nỗ lực dùng hết sức mạnh của mình để đẩy Vương Khuyết lùi lại.

Nhưng Vương Khuyết không nhúc nhích, ánh mắt hắn lạnh lùng như đá. "Chạy trốn? Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ chạy trốn. Chỉ là ta không muốn giết các ngươi."

Tần Lan nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt Vương Khuyết, nhận ra hắn không còn là người mà cô ta tưởng. "Lý Hạo, dừng tay!" Cô hét lên, ngừng bước lại.

Lý Hạo vẫn không chịu buông tha. "Nếu không tiêu diệt hắn ngay bây giờ, hắn sẽ trở thành mối đe dọa không thể kiểm soát."

"Ngươi không hiểu hắn!" Tần Lan gắt lên. "Hắn đang phải chiến đấu với chính mình, không phải với chúng ta."

Vương Khuyết quay lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Tần Lan. "Các ngươi không thể hiểu được. Các ngươi không phải là kẻ đã đánh mất tất cả."

Câu nói của hắn khiến Tần Lan phải ngừng lại, ánh mắt cô gái lộ vẻ thương cảm. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng thét ghê rợn vang lên từ phía xa. Một nhóm bóng ma lớn đang tiến đến, kéo theo một làn sóng đen kịt của sự u ám.

"Ta không cần các ngươi phải hiểu," Vương Khuyết nói, tay cầm chặt kiếm. "Nhưng nếu các ngươi muốn sống, thì hãy rút lui ngay bây giờ."

Nhóm thợ săn nhìn nhau, họ biết rằng Vương Khuyết đã thay đổi quá nhiều. Nếu tiếp tục chống đối, có thể sẽ dẫn đến thảm họa. Nhưng họ cũng không thể để hắn tự do mà không theo dõi. Lý Hạo gằn giọng, không muốn bỏ cuộc, nhưng cũng biết nếu không hành động nhanh, họ sẽ gặp nguy hiểm.

"Rút lui!" Lý Hạo ra lệnh, mắt đầy sự tức giận. "Nhưng hắn sẽ không thoát."