Chereads / Tu Ma: Con Đường Bóng Tối / Chapter 3 - Đánh Mất Giới Hạn

Chapter 3 - Đánh Mất Giới Hạn

Vương Khuyết đứng giữa trận chiến, cơ thể rỉ máu từ những vết thương sâu hoắm. Những vết chém trên người hắn không chỉ là dấu hiệu của sự đau đớn mà còn là nguồn sức mạnh đáng sợ. Hắn cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, như một cơn lũ quét qua, cuốn đi tất cả, cả lý trí và sự kiên nhẫn.

Vô Tâm đứng đối diện hắn, ánh mắt lạnh lùng như không có chút cảm xúc. "Ngươi nghĩ rằng, bằng cách này, ngươi có thể chiến thắng ta sao?"

Vương Khuyết không trả lời. Hắn chỉ cười lạnh, nụ cười mang theo sự tàn bạo và sự khát máu. Lần này, không chỉ đơn giản là sử dụng sức mạnh, mà hắn quyết định tiến xa hơn, đi đến một giới hạn mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể ngờ tới.

Hắn vung tay lên, và với một nhịp tim đập mạnh mẽ, Vương Khuyết đặt Hắc Diệt Kiếm lên lồng ngực mình. Không cần suy nghĩ, hắn ra tay ngay lập tức. Cái lạnh của thanh kiếm xuyên qua da thịt, mổ xẻ cơ thể hắn. Máu văng tung tóe, những cơn đau đớn khiến hắn ngã xuống, nhưng hắn không dừng lại. Hắn cảm nhận được sức mạnh đang trỗi dậy trong cơ thể mình.

"Càng đau đớn, càng mạnh mẽ!" hắn gầm lên, và tiếp tục đâm sâu thanh kiếm vào ngực, phá nát trái tim của chính mình.

Vô Tâm nhìn hắn, sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của hắn. "Ngươi điên rồi!"

Nhưng Vương Khuyết không nghe thấy gì ngoài tiếng thét của cơn đau tột cùng. Cảm giác như có một luồng năng lượng đen tối đang vây quanh hắn, và càng máu đổ ra, sức mạnh của hắn lại càng mạnh mẽ hơn.

Hắn đứng lên, khó nhọc nhưng đầy kiên định. Mặc dù cơ thể đang tan nát, những vết thương rỉ máu, nhưng trong đôi mắt hắn lại ánh lên một sự tàn bạo khó tả. Thị Huyết đã chuyển hóa hắn thành một con quái vật.

Hắn không còn là Vương Khuyết trước kia nữa. Hắn đã trở thành một con thú hoang điên cuồng, không có mục tiêu, chỉ có sự hủy diệt.

"Hãy nhận lấy sự tàn bạo này!" Vương Khuyết hét lên, thanh kiếm chém thẳng về phía Vô Tâm.

Chiêu thức lần này, không chỉ có sức mạnh từ Hắc Diệt Kiếm, mà còn là sự gia tăng khủng khiếp từ Thị Huyết. Những vết thương trên cơ thể Vương Khuyết càng sâu, hắn càng trở nên mạnh mẽ. Mỗi nhát chém là một cơn bão, là một sự tàn bạo không thể ngừng lại.

Vô Tâm không kịp tránh, bị thanh kiếm xuyên qua vai, máu văng tung tóe. Hắn gầm lên đau đớn nhưng nhanh chóng sử dụng Vô Tâm Lĩnh Vực để tạo ra một lớp bảo vệ. Tuy nhiên, sức mạnh của Vương Khuyết không dừng lại.

Vương Khuyết lao vào, không chút do dự. Hắn chém tới tấp, mỗi cú chém khiến Vô Tâm phải lùi bước, máu hắn cũng không ngừng chảy ra từ những vết thương. Những chiêu thức từ Vương Khuyết giống như những đòn giáng cực mạnh, tạo thành những sóng xung kích, khiến Vô Tâm không thể duy trì được thế trận.

Cuối cùng, Vương Khuyết vung Hắc Diệt Kiếm lên cao, quát lớn: "Ngươi đã sai khi đánh giá thấp ta!"

Thanh kiếm chém xuống, lần này không chỉ đơn giản là một cú chém mạnh mẽ, mà là sự tổng hợp của tất cả những đau đớn, tất cả sự tàn bạo trong hắn, tất cả sức mạnh từ Thị Huyết.

Vô Tâm chỉ kịp giơ tay lên, nhưng không thể cản được. Thanh kiếm xuyên qua cơ thể hắn, máu phun ra như suối. Hắn ngã xuống, đôi mắt vẫn mở to, nhưng không còn chút sức sống.

Vương Khuyết đứng trên người hắn, thở dốc. Máu của hắn và máu của Vô Tâm hòa vào nhau, tạo thành một vũng máu khổng lồ. Hắn không cảm thấy gì ngoài sự thỏa mãn với sức mạnh mà hắn đã có, nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng trống rỗng.

"Đây mới chỉ là sự bắt đầu..." Vương Khuyết thì thầm, đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống kẻ thù đã ngã xuống.

Vương Khuyết đứng trên xác của Vô Tâm, máu của kẻ thù vẫn văng tung tóe khắp không gian. Hắn cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, sự tàn bạo của Thị Huyết đang dần làm chủ thân xác hắn, làm cho những vết thương không ngừng nở ra và càng khiến hắn trở nên mạnh mẽ.

Từng bước đi của hắn vang lên trong không gian tĩnh mịch. Mỗi bước chân đều như một lời tuyên chiến với số phận, một bước đi không thể quay đầu lại.

"Vương Khuyết…" Một giọng nói cất lên từ trong bóng tối. Hắn dừng lại, bàn tay siết chặt thanh kiếm, cảm nhận sự hiện diện của một kẻ thù mới.

Bóng dáng của một người xuất hiện từ trong bóng tối, bước đi vững chãi, nhưng đôi mắt lạnh lùng. Hắc Vân, lãnh đạo của Hắc Ma Tộc, nhìn hắn với vẻ mặt đầy sự kinh ngạc. Cơ thể Hắc Vân tỏa ra một luồng khí đen đặc, mỗi bước đi đều khiến không gian như bị nén lại, tựa như sự xuất hiện của một con quái vật từ trong vực thẳm.

Hắc Vân không nói lời nào mà chỉ vung tay lên, những luồng khí đen tối như những cơn bão xuất hiện xung quanh hắn, tạo thành một màn chắn khổng lồ. Sức mạnh của Hắc Vân không phải là sức mạnh của một người bình thường, mà là một sinh vật thậm chí còn đáng sợ hơn cả Vô Tâm.

Vương Khuyết không nói gì, chỉ cười lạnh, vung Hắc Diệt Kiếm lên.

"Ngươi nghĩ rằng, bằng việc ngừng lại, ta sẽ sợ ngươi sao?" hắn gầm lên, giọng điệu tàn bạo.

Hắc Vân không trả lời, đôi mắt hắn đỏ ngầu, tay giơ lên, và một luồng sức mạnh đen tối cực mạnh bao trùm cả không gian. Mỗi lần Hắc Vân di chuyển, một vầng sáng đen như bóng tối dày đặc xuất hiện xung quanh hắn. Đó chính là bí kỹ Hắc Ám Lôi Đình, một chiêu thức có thể tiêu diệt mọi thứ trong phạm vi của nó.

Ngay khi Hắc Vân vừa ra tay, một trận cuồng phong đen tối bao phủ mọi thứ. Những sấm sét đen, những đợt sóng xung kích khiến không gian xung quanh trở nên tăm tối, ngập tràn sự chết chóc.

Vương Khuyết không hề chùn bước, hắn cảm nhận được sức mạnh đang gia tăng trong cơ thể mình, đau đớn nhưng mạnh mẽ. Cơn đau đã trở thành sức mạnh, và mỗi cú chém của hắn, mỗi lần kiếm cắt qua không khí, đều là một sự tàn phá.

"Ta sẽ không để bất kỳ ai cản đường ta!" Vương Khuyết quát lên, lao vào cơn bão đen, không màng đến sự đau đớn hay tổn thương.

Hắn dùng Hắc Diệt Kiếm chém một nhát mạnh mẽ, xuyên qua bức tường không khí do Hắc Vân tạo ra. Kiếm của hắn, mang theo sức mạnh của Thị Huyết, đã cắt xuyên qua màn chắn như một lưỡi dao sắc bén.

Hắc Vân nhìn Vương Khuyết với ánh mắt ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng một kẻ như Vương Khuyết lại có thể vượt qua được sức mạnh của mình. Nhưng hắn không chùn bước, trong nháy mắt, một đợt lôi điện đen tỏa ra từ lòng bàn tay của Hắc Vân, vút qua không gian, nhắm thẳng vào Vương Khuyết.

Cơn sóng điện đen xé rách không khí, như những chiếc lưỡi dao lửa xé toạc mọi thứ trên đường đi của nó. Nhưng Vương Khuyết không hề né tránh, hắn chỉ cười, và đón nhận cơn đau ấy. Cứ mỗi lần bị sét đánh, hắn càng cảm nhận được sức mạnh từ Thị Huyết đang trỗi dậy trong cơ thể.

"Càng đau đớn, càng mạnh mẽ!" hắn hét lên, lao thẳng vào cơn lôi đình.

Hắc Vân nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Vương Khuyết, và hắn nhận ra một điều: Đây không phải là một người có thể dễ dàng bị đánh bại. Những cú tấn công của hắn, những trận cuồng phong không thể ngăn cản được sự kiên định của Vương Khuyết.

Cuộc chiến giữa Vương Khuyết và Hắc Vân tiếp tục như một trận cuồng phong không thể ngừng lại, nơi mà mỗi cú đánh đều như sự báo hiệu cho một thế giới đang bị xé nát. Mỗi giây phút trôi qua, không gian bị xé toạc, cơn cuồng phong của Hắc Vân không ngừng tạo ra sóng xung kích khiến mọi thứ xung quanh tan vỡ, nhưng Vương Khuyết vẫn đứng vững, đón nhận mọi đòn tấn công với nụ cười đẫm máu.

Hắc Vân không thể tin vào những gì mình đang thấy. Mỗi lần sức mạnh của mình đánh vào Vương Khuyết, hắn lại đứng dậy mạnh mẽ hơn. Không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi. Thị Huyết, bí kỹ quái dị này, đang mang lại cho hắn một sức mạnh vượt ra ngoài mọi giới hạn.

"Ngươi đúng là quái vật!" Hắc Vân gầm lên, giận dữ.

Không còn kiên nhẫn, Hắc Vân dồn tất cả sức mạnh của mình vào một chiêu thức cuối cùng. Một Lôi Đình Ám Ngọc khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, ngưng tụ tất cả năng lượng hắc ám trong không gian, chuẩn bị bắn xuống như một tia sét định mệnh. Cả không gian tối sầm lại, như thể tất cả ánh sáng đều bị hút vào cơn bão đen này.

Vương Khuyết cười nham hiểm. "Ta đã chờ đợi khoảnh khắc này."

Hắn nhanh chóng vận dụng hết sức mạnh của Thị Huyết, cơ thể hắn đau đớn tột cùng nhưng không hề dừng lại. Hắn gầm lên, và Hắc Diệt Kiếm lập tức bừng sáng, mang theo một luồng khí đen tối, mạnh mẽ đến mức không gì có thể ngăn cản.

"Bí kỹ... "Thị Huyết Cổ Chiến" của ta đã được khai mở! Hãy nhận lấy sự tàn phá của ta!"

Với một cú vung tay mạnh mẽ, Hắc Diệt Kiếm được nâng lên cao, sau đó lao xuống với một lực mạnh mẽ đến mức không gian xung quanh như bị nứt ra. Cả Lôi Đình Ám Ngọc của Hắc Vân và Hắc Diệt Kiếm của Vương Khuyết giao nhau trong một khoảnh khắc tàn khốc.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Tiếng sấm của Lôi Đình Ám Ngọc vang lên như những tiếng nổ long trời lở đất. Mưa máu rơi xuống như một cơn mưa tẩy sạch mọi dấu vết. Những mảnh vụn của không gian bị xé toạc bay ra khắp mọi hướng, và trong ánh sáng chói lòa, Vương Khuyết cùng Hắc Vân đều bị vùi vào trong đống hỗn loạn ấy.

Vương Khuyết, trong đau đớn tột cùng, vẫn đứng vững, miệng cười nhếch mép đầy máu. Hắn cảm nhận được Thị Huyết đang dẫn lối cho hắn, đem lại một sức mạnh không thể tưởng tượng được. Nhưng hắn không thể tránh khỏi tổn thương. Cơ thể hắn đã trở nên như một xác chết sống, không có chút sức lực, chỉ còn lại sự hủy diệt trong mắt.

"Ngươi không thể thắng được ta." Hắc Vân nhếch mép, nhưng ngay khi hắn bước tới, một bóng hình đột ngột lao đến với tốc độ như sét.

Vương Khuyết lao lên, mạnh mẽ, mặc dù cơ thể đã tan nát. Hắc Diệt Kiếm lần nữa vung lên, không chần chừ. Thanh kiếm cắt xuyên qua không gian, mang theo một vụ nổ máu đỏ tươi.

Hắc Vân, dù bị thương nặng, vẫn không chịu buông tha. Hắn gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu, đôi tay vung ra những làn sóng đen tối như sét. Những tia chớp đen kịt bắn thẳng về phía Vương Khuyết, làm không gian xung quanh vặn vẹo, như thể đang nuốt chửng tất cả ánh sáng.

Vương Khuyết không hề né tránh, hắn nhìn thấy được sự cuồng loạn trong ánh mắt của Hắc Vân, và đó chính là lúc mà Thị Huyết trong cơ thể hắn trỗi dậy mạnh mẽ nhất. Mỗi vết thương hắn nhận lại là một cơ hội để hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

"Hãy đến đi, ta chờ đợi sự diệt vong của ngươi!" Vương Khuyết gầm lên, vừa nói vừa rút Hắc Diệt Kiếm lên.

Với một cú vung kiếm mạnh mẽ, thanh Hắc Diệt Kiếm rực sáng, mang theo một cơn lốc đen tối lao thẳng vào Hắc Vân.

Nhưng Hắc Vân cũng không phải dễ bị đánh bại. Hắn vung tay, và một lá chắn hắc ám hình thành trước mặt, hấp thụ tất cả lực lượng của Hắc Diệt Kiếm, khiến thanh kiếm không thể xuyên qua. Nhưng ngay khi hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, một tiếng cười đầy man rợ từ Vương Khuyết vang lên.

"Ngươi nghĩ vậy là đủ sao?"

Ngay lập tức, Vương Khuyết phóng lên, dùng sức mạnh của Thị Huyết và đâm thanh kiếm xuyên qua lá chắn. Những tia máu văng tung tóe, như một cơn mưa đỏ rơi xuống mặt đất. Hắc Vân hít một hơi đau đớn, lùi lại vài bước, đôi mắt mở to đầy sợ hãi.

"Không thể nào... ngươi…"

Vương Khuyết không cho hắn kịp nói hết câu, lao tới, đâm thanh kiếm thẳng vào bụng Hắc Vân. Máu tuôn xối xả từ vết thương, nhưng Hắc Vân lại đột ngột quỳ xuống, hai tay bám chặt vào Hắc Diệt Kiếm. Hắn thét lên trong sự đau đớn tột cùng, nhưng vẫn cố gắng dùng một chiêu thức cuối cùng.

"Ngươi sẽ phải chết cùng ta!" Hắn gầm lên.

Một luồng điện đen như bóng ma từ người Hắc Vân bắn ra, trói chặt lấy Vương Khuyết. Một cơn sóng điện tối đen cuồn cuộn chạy khắp cơ thể Vương Khuyết, mỗi lần điện truyền qua người, cơ thể hắn lại đổ máu nhiều hơn, nhưng hắn lại không hề tỏ ra yếu đuối.

"Càng đau đớn, càng mạnh mẽ..." Vương Khuyết cười điên cuồng, tay siết chặt thanh kiếm.

Hắn không ngừng rút Hắc Diệt Kiếm ra khỏi bụng Hắc Vân, rồi lại đâm mạnh vào tim hắn. Lần này, kiếm cắm sâu đến tận cán, máu từ miệng Hắc Vân phun ra, thân thể hắn run rẩy trước cơn đau không thể chịu nổi. Vương Khuyết mỉm cười một cách tàn bạo, hắn không dừng lại, mà tiếp tục đâm điên cuồng, cho đến khi cơ thể Hắc Vân bị xé nát.

Mỗi nhát kiếm của hắn đều như một đòn đánh mạnh mẽ vào thể xác, từng đợt máu đen từ Hắc Vân trào ra, làm cho mặt đất nhuốm đầy sự chết chóc. Nhưng Vương Khuyết không hề dừng lại, trái tim hắn đã trở nên hoàn toàn tê liệt trước cơn cuồng bạo của Thị Huyết.

"Chết đi!" Vương Khuyết hét lên, và với một cú đâm cuối cùng, hắn xuyên thủng tim Hắc Vân, làm cơ thể hắn biến thành một đống máu thịt tan nát. Một lần nữa, không gian lại bị xé toạc, xung quanh đầy những tiếng nổ kinh hoàng và mùi máu tanh tưởi.

Cả thế giới như bị sụp đổ trước sức mạnh khủng khiếp của Vương Khuyết. Hắn đứng đó, mặc cho máu và xác người vấy đầy, trên mặt hắn là nụ cười của kẻ chiến thắng, nhưng cũng là của một kẻ đã hoàn toàn đánh mất nhân tính.

Sau trận chiến tàn bạo với Hắc Vân, Vương Khuyết không hề có dấu hiệu dừng lại. Trái lại, hắn như một cơn bão, tàn phá mọi thứ trên đường đi. Mỗi bước chân của hắn khiến mặt đất rúng động, mỗi hơi thở như làm cho không khí quanh hắn trở nên nặng nề hơn, như thể mọi sự sống trong khu vực này đang dần bị hút đi. Những vết thương trên cơ thể hắn không hề là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là nguồn sức mạnh vô tận.

"Ta sẽ không dừng lại." Vương Khuyết thì thầm, ánh mắt như lửa đốt nhìn về phía trước. Cơn đau từ những vết thương không thể làm hắn chùn bước, bởi hắn biết rằng mỗi lần cơ thể hắn gục ngã, sức mạnh của Thị Huyết lại càng được thúc đẩy.

Đi qua những vùng đất bị tàn phá, Vương Khuyết đối mặt với vô số kẻ thù, từ những kẻ thấp kém cho đến những cường giả đầy sức mạnh. Nhưng không ai có thể làm hắn ngừng lại.

Một đoàn quân của Người Cảnh Tỉnh xuất hiện, với hàng chục kỵ binh và pháp sư đứng trong hàng ngũ. Tướng Quân Lôi Vân, người dẫn đầu, vung cao thanh kiếm ánh sáng, một kiếm sắt bén, chuẩn bị giao chiến với Vương Khuyết.

"Hãy dừng lại, ngươi không thể tiếp tục như vậy!" Tướng Quân gầm lên, tiếng nói vút qua không khí, nhưng Vương Khuyết không hề bận tâm. Hắn chỉ mỉm cười lạnh lẽo, bước từng bước, mặt không thay đổi biểu cảm.

"Ta không thể dừng lại... không bao giờ."

Lôi Vân quát lên một tiếng, và ngay lập tức, hàng loạt kỵ binh lao tới. Những ngọn giáo, mũi tên, và đòn tấn công tầm xa từ pháp sư như mưa rơi xuống, nhằm vào Vương Khuyết. Nhưng hắn chỉ đứng đó, không hề né tránh.

Với một cú vung Hắc Diệt Kiếm, hắn đâm thẳng vào không trung. Một luồng sóng xung kích đen kịt như thể quét sạch mọi thứ xung quanh, đập vào đoàn quân như một cơn sóng thần. Những chiến binh rơi xuống đất trong chốc lát, cơ thể họ bị xé nát, máu bắn tung tóe ra ngoài. Những chiếc giáo vỡ tan, mũi tên nổ tung trong không khí, và những pháp sư đứng phía sau không kịp phản ứng, cũng bị quét sạch.

Lôi Vân nhìn cảnh tượng này với sự hoảng loạn dâng lên trong lòng. "Không thể nào!" Hắn hô lên, nhưng không kịp di chuyển. Vương Khuyết đã lao tới, thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể hắn mà không hề dừng lại. Máu từ miệng Lôi Vân trào ra, hắn không thể tin được rằng mình đã gục ngã trước một kẻ như vậy.

"Chết đi." Vương Khuyết thì thầm, thanh kiếm của hắn từ từ xuyên qua cơ thể Lôi Vân, cho đến khi tim hắn bị đâm thủng. Lôi Vân ngã xuống trong đau đớn, nhưng Vương Khuyết không hề dừng lại, hắn tiếp tục tàn sát những kẻ còn lại trong quân đội.

"Ngươi muốn ngừng ta sao? Hãy thử đi." Giọng nói của Vương Khuyết đầy tàn bạo, không có chút tình cảm nào.

Một lần nữa, hắn tiếp tục lao vào đám người còn lại, với từng chiêu thức tàn nhẫn. Những đòn đánh của hắn không chỉ đơn giản là giết chết đối thủ mà còn khiến cơ thể họ vỡ vụn thành từng mảnh, máu và thịt bay ra khắp nơi. Cả khu vực tràn ngập sự tàn phá.

Ngay khi trận chiến tưởng chừng như kết thúc, một bóng đen khác xuất hiện. Tử Kỳ, một sát thủ của Hội Ám Mạng, bước ra từ trong bóng tối, đôi mắt rực lửa nhìn Vương Khuyết.

"Ngươi là quái vật." Tử Kỳ lạnh lùng nói, vung một thanh dao sắc nhọn từ trong bóng tối.

"Ta chính là quái vật mà các ngươi tạo ra." Vương Khuyết lạnh lùng đáp lại, rồi lao vào trận chiến tiếp theo.