Chereads / Tu Ma: Con Đường Bóng Tối / Chapter 2 - Bóng Tối Càng Lúc Càng Sâu

Chapter 2 - Bóng Tối Càng Lúc Càng Sâu

Mặc dù nhóm thợ săn đã rút lui, không ai trong họ thực sự yên tâm về việc để Vương Khuyết chạy trốn. Tần Lan vẫn không ngừng nghĩ về ánh mắt của hắn. Hắn không giống những kẻ tu luyện Tu Ma mà cô từng gặp. Có một sự mâu thuẫn trong con người hắn, một nỗi đau không thể nào vơi đi.

Vương Khuyết, sau khi đánh bại nhóm thợ săn, đã tiếp tục bước đi vào bóng tối. Thanh kiếm đen tuyền trong tay hắn như một biểu tượng của quyền lực và sự đau đớn, vẫn tỏa ra một khí tức lạnh lẽo đến đáng sợ.

Hắn biết, dù có trốn đi đâu, hắn cũng không thể thoát khỏi con đường mà số phận đã vạch ra cho mình. Cứ mỗi lần rút kiếm, hắn lại cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp mà thanh kiếm mang lại, nhưng cùng lúc, hắn cũng cảm thấy một phần linh hồn mình bị rút cạn, như thể có một cái gì đó đang nuốt chửng hắn từng chút một.

Bước chân hắn vang lên giữa cánh rừng im ắng, nhưng một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên bao trùm. Hắn dừng lại, mắt lướt qua khu rừng xung quanh, chỉ thấy bóng tối mờ mịt. Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau hắn, như thể một bóng ma đã quan sát hắn từ lâu.

"Ngươi không thể trốn mãi đâu." Giọng nói đó vang lên, lạnh lẽo và đầy ám ảnh.

Vương Khuyết quay lại, thanh kiếm đen trong tay hắn đã sẵn sàng. Nhưng khi hắn nhìn thấy người đứng trước mặt, trái tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Đó là một người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt được che phủ bởi một chiếc mũ trùm. Chỉ có đôi mắt hắn, đỏ như máu, phát ra một ánh sáng kỳ lạ. Người đàn ông này tỏa ra một khí tức mà Vương Khuyết nhận ra ngay lập tức Tu Ma, nhưng không phải là một kẻ tầm thường.

"Ngươi là ai?" Vương Khuyết lên tiếng, giọng nghiêm nghị, nhưng trong thâm tâm, hắn đã cảm nhận được sự đe dọa từ đối thủ.

"Ta là Hắc Phong, một trong những người đứng đầu Hắc Huyết Hội," người đàn ông trả lời, giọng nói không mảy may dao động. "Ngươi, Vương Khuyết, là một trong những mục tiêu của chúng ta."

Vương Khuyết siết chặt tay trên chuôi kiếm. Hắn đã nghe đến cái tên Hắc Huyết Hội. Đây là một tổ chức bóng tối chuyên thu thập và kiểm soát những kẻ tu luyện Tu Ma. Chúng luôn tìm cách lợi dụng những người như hắn để thực hiện những âm mưu lớn lao, đôi khi là đẫm máu.

"Ta không phải là con rối của các ngươi," Vương Khuyết nói, ánh mắt lạnh lùng. "Nếu các ngươi muốn có ta, phải qua xác ta đã."

Hắc Phong cười nhẹ. "Không cần phải như vậy. Ngươi là một món bảo vật quý giá, Vương Khuyết. Chúng ta không muốn làm ngươi bị thương. Chỉ cần ngươi gia nhập chúng ta, ngươi sẽ có tất cả mọi thứ."

Vương Khuyết mím chặt môi. Hắn đã không còn mơ về những thứ như vậy từ lâu. Hắn không cần quyền lực, không cần tiền bạc. Những gì hắn tìm kiếm chỉ là sự cứu rỗi, một lối thoát khỏi con đường đầy đau đớn này.

"Ta không cần bất cứ thứ gì từ các ngươi." Hắn nói, giọng quyết liệt. "Cút đi."

Hắc Phong không tỏ vẻ giận dữ, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên. Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, cuốn lấy Vương Khuyết, khiến hắn không thể di chuyển.

"Ngươi không có quyền lựa chọn," Hắc Phong nói, đôi mắt đỏ rực nhìn hắn. "Nếu ngươi không gia nhập chúng ta, ngươi sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt."

Vương Khuyết cố gắng vùng vẫy, nhưng cơn gió mạnh mẽ giữ chặt hắn, khiến hắn không thể cử động. Thanh kiếm đen tuyền trong tay hắn rung lên, nhưng không thể cắt đứt luồng gió.

"Ngươi không thể đấu lại chúng ta một mình," Hắc Phong tiếp tục. "Nhưng nếu ngươi chịu khuất phục, ngươi sẽ có sức mạnh mà ngươi không thể tưởng tượng được."

"Ngươi không hiểu... Ta không cần sức mạnh nữa!" Vương Khuyết hét lên, trong lòng cảm thấy một cơn sóng dữ dội. Mặc dù hắn cảm nhận được sự hấp dẫn từ lời của Hắc Phong, nhưng hắn không thể chấp nhận sự đen tối này.

Đột nhiên, thanh Hắc Diệt Kiếm trong tay hắn bùng lên một ánh sáng đen kịt, và một tiếng nổ lớn vang lên. Cơn gió bị phá vỡ, và Vương Khuyết lao về phía Hắc Phong với một sức mạnh không thể ngừng lại.

Hắc Phong giơ tay, tạo ra một lớp phòng hộ xung quanh mình. Nhưng Vương Khuyết không hề dừng lại, thanh kiếm đen của hắn xuyên qua lớp phòng hộ, lao thẳng vào Hắc Phong.

Tuy nhiên, ngay khi thanh kiếm sắp chạm vào hắn, một cơn sóng năng lượng mạnh mẽ từ Hắc Phong đẩy lùi Vương Khuyết. Hắn ngã nhào xuống đất, cơ thể bị tê liệt trong giây lát. Hắc Phong cười khẩy, bước lại gần hắn.

"Ngươi có thể chống lại chúng ta bao lâu nữa?" Hắc Phong nói, giọng đầy sự chế nhạo. "Ngươi không thể thoát khỏi số phận."

Vương Khuyết nằm trên mặt đất, đôi mắt không rời khỏi Hắc Phong, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm Hắc Diệt Kiếm trong tay hắn vẫn nhấp nháy, phản chiếu trên mặt đất như một dấu hiệu của sự kiên cường không dễ dàng bị khuất phục.

Hắn có thể cảm nhận được sự tê liệt từ đòn tấn công của Hắc Phong, nhưng trong sâu thẳm, linh hồn hắn vẫn không hề gục ngã. Hắn đã trải qua quá nhiều đau đớn và mất mát. Cái gì có thể làm hắn gục ngã? Không, hắn sẽ không khuất phục, không phải trước kẻ này.

Hắc Phong nhìn hắn với vẻ mặt kiêu ngạo. "Ngươi thật sự nghĩ mình có thể chống lại toàn bộ thế lực của Hắc Huyết Hội sao? Ngươi chỉ là một tên phản diện cô độc, không có chỗ đứng, không có người giúp đỡ. Chúng ta là thế lực lớn mạnh, có hàng nghìn tay sai, hàng triệu chiến binh. Ngươi không thể chiến đấu một mình."

Vương Khuyết hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung. Mặc dù sức lực hắn không còn như trước, nhưng tâm trí hắn lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắc Diệt Kiếm không phải là thứ để hắn dựa vào để chiến thắng. Đó là con dao hai lưỡi, một mặt giúp hắn mạnh mẽ, nhưng mặt khác lại đang ăn mòn linh hồn hắn từng ngày.

Hắn từ từ đứng dậy, mặc dù cơ thể đau đớn, nhưng ánh mắt của hắn lại không rời khỏi đối thủ. "Có thể ngươi đúng, nhưng ta sẽ không chịu khuất phục. Dù có phải chết, ta cũng sẽ đi đến cuối cùng. Vì cái gì? Vì tự do."

Một tiếng cười vang lên từ Hắc Phong. "Tự do? Ngươi không hiểu rồi. Cái ngươi đang tìm kiếm chỉ là sự hủy diệt của chính mình. Ngươi sẽ chẳng bao giờ có được tự do. Bước vào bóng tối này, ngươi sẽ chỉ trở thành một con rối cho kẻ khác mà thôi."

Vương Khuyết im lặng một lúc, rồi cười khẩy. "Ngươi nói đúng, ta không thể thoát khỏi bóng tối. Nhưng ít nhất ta sẽ sống và chiến đấu theo cách của mình."

Ngay khi lời nói chưa dứt, Hắc Phong vung tay lên. Một làn sóng năng lượng đen tối lại xé không gian lao về phía Vương Khuyết. Vương Khuyết nhanh chóng vung Hắc Diệt Kiếm, thanh kiếm đen tuyền tỏa ra một ánh sáng mãnh liệt, đối kháng lại năng lượng của đối thủ.

Nhưng sức mạnh của Hắc Phong vượt xa khả năng của hắn. Làn sóng năng lượng kia chẻ đôi không gian, tạo thành một vết rách trong không khí. Hắc Diệt Kiếm khựng lại, không thể tiến thêm.

Vương Khuyết cảm nhận được sức mạnh của đối phương, hắn đã bị đẩy lùi không ít. Nhưng trong lúc lùi lại, hắn phát hiện ra một thứ gì đó rất kỳ lạ một bóng người xuất hiện từ giữa đám sương mù phía xa.

"Đây là lần cuối cùng ngươi có thể quyết định." Giọng nói ấy lạnh lùng, không có chút cảm xúc, nhưng lại mang một sức nặng khó tả.

Hắc Phong nhướng mày. "Ai vậy? Dám ngăn cản ta?"

Bóng người từ từ bước ra khỏi sương mù, lộ diện là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt lạnh lùng và đầy uy nghiêm. Hắn mặc một bộ áo choàng màu trắng bạc, ánh sáng từ thanh kiếm trong tay hắn phản chiếu lên mặt đất, tạo thành những tia sáng rực rỡ. Đôi mắt của hắn màu vàng sáng, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.

"Ngươi là ai?" Vương Khuyết hỏi, đôi mắt hơi mờ mịt. Người này… hắn chưa bao giờ gặp, nhưng cảm giác từ hắn lại rất quen thuộc, như thể đã từng có một sự liên kết nào đó trong quá khứ.

"Ta là Vô Tâm, người đã bước ra từ bóng tối để ngăn cản những kẻ như ngươi." Người đàn ông đó lạnh lùng đáp, ánh mắt sắc bén như dao cạo.

Hắc Phong cười lạnh. "Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản ta? Hắn chỉ là một kẻ thất bại."

"Người thất bại không phải là Vương Khuyết," Vô Tâm lên tiếng, ánh mắt nhìn Vương Khuyết đầy nghiêm túc. "Kẻ thất bại là ngươi, Hắc Phong."

Những lời này như một cú tát mạnh vào mặt Hắc Phong. Hắn giận dữ, bước về phía Vô Tâm, nhưng ngay khi hắn di chuyển, một cơn sóng ánh sáng vàng từ Vô Tâm đã lao thẳng về phía hắn.

Vương Khuyết thấy thế, đôi mắt mở to. Một cảm giác mơ hồ dâng lên trong lòng hắn. Hắn chưa bao giờ thấy một lực lượng như vậy, mạnh mẽ và chính xác đến mức khiến mọi thứ xung quanh như tan chảy.

Cơn gió thổi qua khu rừng, mang theo những cơn sóng năng lượng hỗn loạn. Cả không gian như bị xé rách bởi những chiêu thức đầy uy lực từ cuộc đối đầu giữa Vô Tâm và Hắc Phong.

Vương Khuyết đứng ở một bên, im lặng quan sát. Trong lòng hắn đầy cảm giác kỳ lạ. Hắn chưa bao giờ chứng kiến một trận chiến nào mạnh mẽ như vậy. Những chiêu thức, những năng lượng va chạm tạo thành những tia sáng rực rỡ, khiến không gian trở nên mờ ảo, huyền bí.

Vô Tâm vung tay lên, một dòng năng lượng vàng rực rỡ tạo thành một vòng xoáy vĩ đại lao về phía Hắc Phong. Đây là Tử Thiên Trảm, một chiêu thức có thể cắt đứt mọi thứ, kể cả không gian và thời gian. Cả đất trời như bị đảo lộn khi dòng năng lượng lao đến, xoáy tròn như lưỡi dao cắt qua không khí.

Hắc Phong không hề hoảng sợ. Hắn giơ tay lên, hắc khí tụ lại trong tay hắn, tạo thành một quả cầu đen lớn. Đây là chiêu thức nổi tiếng của hắn, Ma Vực. Khi quả cầu đen kia bắn ra, nó tạo ra một cơn sóng cuồng nộ, ngăn chặn và phản công lại dòng năng lượng vàng.

Hai chiêu thức đụng nhau trong một vụ nổ dữ dội, khiến không gian như sụp đổ. Đất đá bay lên, cây cối gãy đổ, và một làn sóng năng lượng khủng khiếp lan tỏa khắp mọi nơi.

Vương Khuyết nhìn thấy trận chiến này với một cảm giác hỗn loạn. Hắc Phong rõ ràng là kẻ mạnh mẽ, nhưng Vô Tâm lại có vẻ như đang kiểm soát trận đấu. Vương Khuyết cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người, nhưng hắn cũng biết rằng, một khi hắn tham gia vào cuộc chiến này, chỉ có thể tạo ra thêm sự hỗn loạn.

"Ngươi không thể thắng được ta!" Hắc Phong hét lên, giận dữ. Hắn vung tay ra, và từ trong bóng tối, một loạt những bóng ma xuất hiện, lao về phía Vô Tâm. Đây là chiêu thức của hắn, Quái Ma Quân, triệu hồi một đội quân quái vật từ trong bóng tối để chiến đấu thay cho hắn.

Những bóng ma này nhanh chóng lao vào trận chiến, càn quét mọi thứ trên đường đi. Chúng mang theo một năng lượng âm u, tiêu diệt mọi thứ chúng tiếp xúc.

Vô Tâm không hề nao núng. Hắn vung kiếm lên, và một lưỡi kiếm ánh sáng chói lòa xuất hiện. Đó là Thần Kiếm Vô Tâm, một chiêu thức đặc biệt của hắn, có thể xẻ mọi vật cản, bất chấp mọi sự phản kháng.

Lưỡi kiếm ánh sáng nhanh chóng chém qua đội quân quái ma, tạo ra những tiếng nổ vang trời khi chúng bị xẻ đôi. Mỗi lần kiếm vung lên, một bóng ma lại bị tiêu diệt trong chớp mắt.

Hắc Phong không thể chấp nhận thất bại. Hắn quyết định sử dụng chiêu thức tối thượng của mình Địa Ngục Trảm. Hắn dồn hết sức mạnh vào thanh kiếm đen trong tay, và một tia sáng đen thẫm xuất hiện, xoáy vào không gian, đâm thẳng về phía Vô Tâm.

Vô Tâm nhận thấy nguy hiểm, ngay lập tức triệu hồi ra một lớp lá chắn bảo vệ từ Vô Tâm Quang. Nhưng ngay khi lớp bảo vệ này hình thành, Địa Ngục Trảm đập vào như một cú va đập mạnh mẽ, khiến lớp bảo vệ vỡ vụn ngay lập tức. Chưa dừng lại ở đó, một đợt sóng năng lượng đen tối từ đòn tấn công bắt đầu xâm chiếm không gian, tiêu diệt mọi thứ trong đường đi.

Vương Khuyết không thể đứng im nữa. Thanh kiếm Hắc Diệt Kiếm trong tay hắn phát ra một tia sáng đen, và hắn lao vào giữa trận chiến. Lúc này, hắn không còn là kẻ tội lỗi không có tương lai. Hắn đã nhận ra rằng, chỉ có con đường này mới giúp hắn thoát khỏi bóng tối chiến đấu.

Hắc Diệt Kiếm bùng lên trong tay Vương Khuyết, một luồng năng lượng khủng khiếp tràn đầy khí tức tử vong. Hắn lao vào giữa trận chiến, nhằm vào Hắc Phong, thanh kiếm đen sáng lóa trong tay.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh tràn qua, xé rách không gian. Hắc Phong quay lại, và hắn đã nhận ra Vương Khuyết. "Ngươi nghĩ mình làm được gì?" Hắn cười khẩy.

Vương Khuyết không nói gì, chỉ vung kiếm, và trong một khoảnh khắc, một luồng năng lượng đen bao trùm Hắc Phong, khiến hắn không kịp phản ứng.

Một tiếng nổ vang lên, và Hắc Phong bị văng ra xa, ngã xuống đất.

Sau khi Vương Khuyết tấn công mạnh mẽ, trận đấu không còn chỉ là cuộc chiến giữa hai đối thủ mạnh mẽ nữa. Nó đã trở thành một cuộc chiến hỗn loạn, với Vương Khuyết tham gia vào như một yếu tố không thể đoán trước.

Vô Tâm và Hắc Phong không thể ngờ rằng sự xuất hiện của Vương Khuyết lại thay đổi hoàn toàn thế trận. Khi những bóng ma từ Hắc Phong lao vào trận chiến, Vô Tâm đã phải sử dụng toàn bộ khả năng để bảo vệ mình. Nhưng điều bất ngờ chính là Vương Khuyết. Mỗi lần Hắc Diệt Kiếm quét qua, một lượng lớn bóng ma bị tiêu diệt ngay lập tức. Vô Tâm nhận ra rằng Vương Khuyết, dù không phải là người đứng về phe mình, nhưng trong tình cảnh này, lại là một đồng minh bất đắc dĩ.

Hắc Phong, lúc này, không còn đủ bình tĩnh. Hắn nhận ra sức mạnh của Vương Khuyết là một yếu tố ngoài dự tính, và hắn không thể để sự cuồng loạn này tiếp diễn.

Hắc Phong quát lớn: "Đủ rồi! Ta sẽ kết thúc tất cả!"

Hắn vung tay, triệu hồi một cơn sóng hắc ám bao trùm khắp không gian, tạo thành một vòng xoáy đen tối nuốt chửng tất cả. Bóng tối này không chỉ có năng lượng mà còn có sự chết chóc, sự hủy diệt. Những bóng ma xung quanh cũng bắt đầu biến thành những hình thể hắc ám khủng khiếp, gầm thét đe dọa tất cả.

Nhưng trong lúc đó, máu của Vương Khuyết, từ những vết thương không ngừng tuôn ra, đã tạo thành một vòng năng lượng đặc biệt. Thị Huyết bí kỹ của hắn đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Vương Khuyết cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, sức mạnh của hắn như một cơn bão cuốn lấy mọi thứ. Mỗi vết thương lại khiến hắn mạnh mẽ hơn, như một con thú hoang không thể kiểm soát. Hắn không còn giữ được sự kiên nhẫn mà lao thẳng vào cuộc chiến, như thể cả thế giới này đều là kẻ thù.

"Ngươi sẽ hối hận khi đụng vào ta!" Vương Khuyết gầm lên, tiếng vang như tiếng sấm sét.

Hắn lao đến Hắc Phong, tay nắm chặt Hắc Diệt Kiếm. Mỗi bước đi của hắn là một sự tàn phá. Những vết thương của hắn, những giọt máu tuôn ra, chỉ càng làm cho thanh kiếm đen trở nên sắc bén hơn. Một chiêu thức chém ra, khiến Hắc Phong không thể né tránh. Thanh kiếm xuyên qua cơ thể hắn, tạo thành một vết thương sâu hoắm.

Nhưng sự thật đáng sợ là, mỗi lần máu của Vương Khuyết rơi xuống, mỗi vết thương hắn phải chịu đựng lại là một lần sức mạnh của hắn gia tăng.

Hắc Phong bị văng ra xa, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng lên, mồ hôi và máu vằn vện trên mặt. "Ngươi... ngươi không thể..."

Vương Khuyết không còn nghe thấy gì. Cơn đau trong cơ thể hắn đã không còn quan trọng nữa. Mỗi cơn đau là một bước đi gần hơn tới sự hủy diệt hoàn toàn. Mỗi vết thương càng làm hắn trở nên đáng sợ hơn.

Lúc này, Hắc Diệt Kiếm phát ra một làn sóng đen đặc, tỏa ra như một cơn bão, xé toạc không gian xung quanh. Hắn vung kiếm thêm một lần nữa, chiêu thức lần này mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một làn sóng xung kích tiêu diệt tất cả những gì đứng trước mặt.

Hắc Phong không còn khả năng phản kháng, thanh kiếm xuyên qua người hắn, máu tuôn ra như suối. Hắn hét lên một tiếng, nhưng đã quá muộn. Thân thể hắn bắt đầu tan rã dưới sự tấn công tàn bạo của Vương Khuyết.

Hắn ngã xuống, không thể đứng dậy nữa. Vương Khuyết đứng đó, thanh kiếm vẫn còn vấy đầy máu của kẻ thù. Mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống.

"Đây mới chỉ là khởi đầu. Con đường này sẽ không có kết thúc." Hắn thì thầm, tay siết chặt Hắc Diệt Kiếm.

Máu từ cơ thể hắn không ngừng tuôn ra, nhưng sức mạnh của hắn đã lên đến tột đỉnh. Thị Huyết đã biến hắn thành một sinh vật đáng sợ, và hắn sẽ không bao giờ quay đầu lại.